TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1805

phố không biết bao nhiêu cô gái trồng cây si trước nhà anh. Anh không quá
cao ngạo cho mình thần tượng, nhưng ở anh có một giọng nói trầm, ấm
cúng làm cho người nghe chú ý và dễ bị cuốn hút.

Nhưng đối diện với Ngọc Nhi, anh mới biết rằng anh là một con người vô
duyên không có sức thu hút đối phương...

Ngọc Nhi ngạc nhiên khi thấy Lâm ngồi thừ ra với ánh mắt bất thần nhìn về
một hướng vô định. Ngọc Nhi bước lại bên Lâm, lặp lại câu hỏi ban nãy
với anh.
- Anh có ý kiến gì trong quyết định của em không?
Lâm giật mình, anh trả lời một cách miễn cưỡng:
- Anh không có ý kiến gì. Em muốn trở thành một nhà doanh nghiệp cũng
tốt thôi... Đó là công việc mà em lựa chọn... em đã quyết định...
Lâm buông lửng câu nói với Nhi, khi trông thấy bóng dáng khắc khổ của
ông Năm bước vào.
Vừa trông thấy ông Năm, Ngọc Nhi chạy đến bên ông, cô quên đi sự căng
thẳng, bối rối của Lâm.
- Nội! Từ nay nội có đồng ý về chung với con không?
Ông Năm lắc đầu:
- Nội đã quen ở đây rồi, nội không về Lâm Đồng với con đâu.
Ngọc Nhi nũng nịu:
- Nhưng con muốn nội về ở với con, ở trên ấy đất đai rộng lắm tha hồ cho
nội trồng trọt chăn nuôi. Ngôi biệt thự của ngoại Ba lớn lắm.
Ông Năm vẫn không thay đổi ý định:
- Nội đã sống ở đây quen rồi, nội không đi đâu, đừng khuyên nội nữa. Nơi
đây là nơi chôn nhau cắt rốn của nội. Sống ở đây và chết cũng ở đây.
Lâm bước ra ngoài, anh đón nhận được cái buồn tự nhiên ở đâu mang đến
cho anh.
Bên trong tiếng cười nói của Ngọc Nhi và ông Năm. Anh mỉm cười với
hạnh phúc tràn ngập ở nơi họ, nhưng nụ cười của anh sao trông sầu não quá
chừng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.