TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1815

- Có chuyện gì quan trọng lắm không? Nếu trong lĩnh vực thời trang, anh
chịu thua.
Thùy Dung nhìn Lâm bằng đuôi mắt dài và sắc bén:
- Thời trang là cuộc sống làm gì mà ám ảnh anh ghê gớm vậy?
- Anh hoàn toàn không lên án về ngành thời trang của em. Nhưng ở hai
chúng ta, mỗi người đều có một hướng đi của riêng mình.
Thùy Dung mím môi suy nghĩ, cô chầm chậm nói:
- Anh có thể đem nghệ thuật của anh đặt vào thời trang được không? Em
đang thiết kế trang phục truyền thống của dân tộc mình. Em muốn anh vẽ
lên những chiếc áo dài phong cảnh quê hương. Cuộc sống đời thường vùng
quê bình dị. Chúng ta không lạm dụng nghệ thuật vào thời trang, điều đó có
gì đâu mà anh ngại.
Lâm cảm thấy những lời nói của Thùy Dung thật có lý anh trở nên thân
thiện với cô tự lúc nào không hay:
- Nếu em có ý định như vậy thì thật là tuyệt vời. Anh sẽ đem hết tài năng
của mình ra cộng tác với em.
Thùy Dung gật đầu mỉm cười mừng rỡ:
- Anh hứa đấy nhé. Chúng ta sẽ hợp tác với nhau, đúng là Thông nói không
sai...
Lâm ngạc nhiên nhìn Thùy Dung khi cô đề cập đến Chí Thông, hiểu cái
nhìn của Lâm, Thùy Dung nói tiếp:
- Chí Thông là người hiểu tính anh nhiều nhất.
Lâm nhăn mặt hỏi Dung:
- Chí Thông, nó nói gì về anh?
- Anh ấy đều nói tốt về anh cả thôi. Anh ấy nói anh là một kho tàng nghệ
thuật là một người có cái nhìn nghiêm túc.
- Thật là khó tin, nó làm gì mà nói tốt về anh nhiều như thế.
Thùy Dung cúi đầu thú nhận:
- Anh Thông nói tốt về anh một phần còn một phần tốt về anh là do em
nghĩ ra, thật sự em muốn làm việc cùng với anh...
Khuôn mặt Thùy Dung đỏ ửng, cô cúi đầu tránh đi cái nhìn của Lâm. Mái
tóc ngang vai của cô che nửa khuôn mặt, Lâm không nhận thấy sự bối rối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.