TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 310

Cả nhóm bắt đầu đàn hát thật vui rồi chí chóe bàn nhau về các loại đàn.
Nam Khang đùa hỏi:
- Ê, Bảo mày biết đàn gì hả?
- Đàn bầu!
- Mày biết đàn bầu hả?
- Biết mặt cây đàn.
- Vậy mà cũng nói.
- Còn mày có biết đàn Tơ Rưng không?
- Biết!
Nguyệt Thư kết luận:
- Tóm lại sinh viên nhạc viện phải biết hết các loại đàn và biết đàn.
Duy Bảo lắc đầu:
- Tui chưa đạt được trình độ của giáo sư Trần Văn Khê đâu.
Cả bọn lại cười ầm ĩ. Trời khuya, tất cả kéo về phòng. Nguyệt Thư chợt hét
lên khi thấy một bóng trắng chờn vờn ngoài cửa sổ.
- Trời! Ma... ma!
Gương mặt của bóng trắng thật kinh dị, đen thui dài ngoằng, những chiếc
răng nanh trắng nhởn nhô ra, hai chiếc răng nanh cong cong phát ớn.
Cánh tay ma vương dài, bàn tay xương xẩu huơ huơ. Tịnh Đoan lùi lại:
- Gì vậy Thư?
Mặt không còn hột máu, Nguyệt Thư chỉ tay lắp bắp:
- Ma...
Tịnh Đoan nhìn ra cửa sổ:
- Thấy chi mô!
Nguyệt Thư thở không ra hơi:
- Một bóng trắng... răng nanh ghê lắm. Mới đó mà.
Mới đó mà bóng ma đã biến vào đêm tối. Nguyệt Thư lại ngồi trên mép
giường, còn Tịnh Đoan vẫn đứng tần ngần nơi cửa sổ.
Nguyệt Thư than thở:
- Đúng là nhạc viện cổ hoang vắng này có ma Đoan ơi.
Tố Mẫn ngồi bật dậy hỏi:
- Phải con ma ở giếng nước hiện về không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.