TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 313

- Tại thầy chưa thấy đó thôi.
Thầy Việt Thái cắc cớ hỏi:
- Bộ em thấy rồi hả?
Nam Khang phì cười:
- Chắc thằng Tùng nó thấy cô ma liêu trai trong chiêm bao quá.
Thầy Việt Thái nghiêm túc:
- Thế các em nam nghĩ sao về ma?
Duy Bảo pha trò:
- Không nghĩ gì cả thầy ơi. Bởi vì nghĩ thì sợ.
Thầy Việt Thái phì cười:
- Phải rồi! Đừng thèm nghĩ, các em. Nghĩ chi rồi sợ, tôi đâu có sợ.
“Đừng nói cứng! Thầy mà thấy ma thầy cũng sợ như mọi người, chứ không
à?” Nguyệt Thư nhủ thầm rồi thắc mắc không biết thầy Việt Thái có sợ ma
không?
Bác Ngàn vẫn âm thầm quét dọn lá cây quanh khu nhạc viện, bác đốt lửa,
khói bay mù trời.
Những làn khói lãng đãng bay lên mờ ảo càng làm cho nhạc viện thêm âm
u huyền bí.
Tường rêu xám xịt. Dây leo chằng chịt dường như mấy trăm năm chưa bị
chặt phá.
Giếng nước phía sau cũng rêu phủ xám xịt, cỏ gai um tùm.
Nguyệt Thư rùng mình không dám nhìn xuống giếng.
Bây giờ mấy tên con trai phải xách nước hộ cho phe áo dài, cũng may là
nước giếng trong vắt nên khi giặt rửa không thấy ớn.
Thấy bác Ngàn lầm lũi đi đến xách nước, cả bọn không tản ra như hôm qua
nữa. Nguyệt Thư muốn hỏi chuyện bác Ngàn nhưng còn ngần ngừ vì trông
bác quàu quạu phát ngán.
Chiếc nón sùm sụp che mặt, mà gương mặt bác thì chẳng chịu thân thiện
với ai.
Cố bấm bụng, Nguyệt Thư hỏi với vẻ thân mật:
- Bác Ngàn ơi! Bác làm ở đây lâu chưa? Cái giếng này chắc đào lâu lắm rồi
hả bác? Vậy mà nước vẫn trong vắt?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.