TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 37

Quên cả ngượng, cô gái nhảy ào vào lòng Tuấn Khanh cầu cứu sự che chở
của anh:
- Làm ơn đừng nói nữa mà!
- Nhưng tôi phải thuật lại đầu đuôi mới thành câu chuyện được.
Cô gái sắp khóc:
- Tôi không muốn nghe nữa.
Tuấn Khanh vẫn điềm nhiên:
- Dẫu sao thì cô cũng đã để nó lọt vào tai một phần rồi, bây giờ nghe tiếp
cho đủ đầu đủ đuôi.
Rồi không chờ cô gái kịp phản đối, anh thấp giọng:
- Đúng là lần đầu tiên trong đời tôi thấy ma và nghe được tiếng nói của ma,
nó trầm trầm, u u, cứ như từ cõi diêm la, địa phủ vọng về vậy. Cô biết tôi
sởn gáy tới độ nào không? À, mà cô đã bị nó nhát lần nào đâu sao hiểu nổi
cảm giác sợ hãi của kẻ gặp ma chứ. Khiếp đảm lắm! Ôi! Những chiếc bóng
di động như vây chặt lấy tôi, những tiếng khóc than ai oán đầy vẻ căm hờn.
Chúng nâng tôi lên rồi hạ tôi xuống. Chúng còn dám vuốt má, bẹo cằm
khen tôi là một gã đẹp trai.

Nếu như bình tĩnh cô gái sẽ nhận ra cái giọng giễu cợt của Tuấn Khanh.
Nhưng lúc này ruột gan cô tiêu tan hết theo từng giọng điệu của anh nên
chẳng còn chút sinh khí nào để lật tẩy. Cô cảm giác đôi chân mình không
vững nổi khi Tuấn Khanh thêm câu cuối:
- Tôi sẽ rời khỏi đây khi quan sát bên ngoài thấy yên ổn. Chỉ e rằng khi tôi
đi rồi, còn lại mình cô tội nghiệp.
Quả nhiên, lời Tuấn Khanh vừa dứt cô gái đã té ngã vào lòng anh vì đôi
chân khuỵu xuống. Cô nói như cầu khẩn:
- Đừng bỏ tôi một mình, tôi sợ lắm!
Tuấn Khanh một tay đỡ, một tay cố giữ khoảng cách để thân thể cô gái
đừng áp sát vào mình. Anh cũng giả vờ lên giọng:
- Nhưng cô vừa mới đuổi tôi đi mà!
Cô gái níu lấy anh:
- Tôi thay đổi ý định rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.