TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 384


Cụ già kể xong câu chuyện, mà không khí vẫn lặng đi. Mọi người như còn
xúc động trước cái chết tức tưởi của cô gái.
Giữa nhà sàn, bếp lửa vẫn cháy bập bùng. Không khí ấm áp vẫn không xua
được nỗi sợ trong lòng hai cô gái. Hồng nhìn ra sân. Ngoài trời tối đen.
Những bóng cây đen thẫm như ẩn giấu những đe dọa mơ hồ.
Cô gái ngồi im một lát rồi khẽ nói:
- Cụ ơi! Có phải cụ chính là người thợ săn trong câu chuyện không?
Cụ già gật đầu:
- Cháu nhận ra được ông sao? Phải, chính ông là người thợ săn đó. người
đã chứng kiến cái chết oan khốc của cô gái trẻ. Mấy năm qua rồi, mỗi lần
nhớ lại buổi chiều tối hôm đó, ông vẫn còn thấy đau lòng.
Tuyết lên tiếng:
- Còn người anh của cô gái, bây giờ ra sao hả ông?
- Cậu ấy bỏ xuống chợ sinh sống, ban đầu thỉnh thoảng cậu ấy còn về thăm
ông, nhưng mấy năm sau thì không thấy nữa.
Cụ già ngừng một chút, rồi nói tiếp:
- Có một điều mà đến nay ông vẫn không giải thích được, đó là chuyện
trong buôn cứ một năm lại có một cô gái bị mất tích, ông nghĩ, có lẽ hồn
oan của cô gái đó oán hận cõi đời, nên mỗi năm cứ bắt một cô gái đi theo.
Hồng rùng mình:
- Chuyện có vẻ hoang đường quá.
- Nhưng nó có thật đó cháu.
Cụ già lại trầm ngâm một lúc, rồi nói tiếp:
- Hay là âm khí con cọp đó mạnh quá, nên còn lẩn khuất ở cõi đời, mỗi
năm vào ngày nó chết, nó lại trở về bắt một cô gái vì nó nhớ thịt người.
Nghe ông già nói, mọi người tự nhiên rùng mình. Gai ốc nổi đầy người.
Duy chợt nhìn đồng hồ, rồi ra hiệu cho các bạn:
- Khuya rồi, mình về cho cụ ngủ đi quý vị.
Bốn sinh viên lần lượt đứng lên, chào cụ già rồi xuống cầu thang đi ra
đường.
Ngoài trời tối đen như mực. Duy cầm chiếc đèn pin rọi đường cho cả nhóm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.