TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 400


Bầu trời trong đẹp, cao thăm thẳm trải rộng trên cảnh vật. Nắng chiều từng
sợi nhỏ ve vuốt, muôn lá hoa, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hót véo von
của một con chim đang phơi lông dưới nắng. Hồng, Tuyết, Duy và Phong
mang ba lô đi thám hiểm chân núi.
- Chúng ta hãy tìm đến nấm mộ dưới cây cổ thụ già như cụ già đã tả đi.
Tuyết đề nghị. Cả bọn tán thành ngay:
- Đúng rồi. Chúng ta nên bắt đầu từ đó đi.
Càng gần đến ngôi mộ, con đường càng trở nên âm u bí ẩn. Cây cỏ mọc
phủ cả trên lối đi.
Phong dặn dò:
- Các bạn nên cẩn thận.
Duy trả lời:
- Cậu đi trước vạch, mình đi sau bảo vệ hai tiểu thư. Nhưng nên nhớ là
đừng để lạc đường đấy nhé!
- Hôm cụ già tả mình đã lên sơ đồ trong não rồi, không lạc đâu.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, ánh nắng gay gắt xối lửa xuống, cây cỏ như
muốn gục xuống vì hơi nóng. Mọi người như mệt lả, mồ hôi nhễ nhại
tưởng chừng không chịu nổi cái nắng thiêu đốt của bầu trời.
Phong động viên:
- Các bạn cố lên. Cây cổ thụ ở trước mặt chúng ta kìa.
Kẹp giữa hai bờ dốc, một lối đi hẹp chạy dưới những cây to rậm rạp đến
một khoảng đất rộng. Một nấm mồ nhỏ nằm dưới tàn cây, hoang phế, rong
rêu.
Mọi người như bỗng nghe có một hơi lạnh, rởn cả gai ốc bao trùm lấy họ.
Hồng khẽ rùng mình:
- Quái lạ! Sao không khí ở đây lại ẩm ướt đến thế?
Tuyết suy diễn:
- Có lẽ nơi đây thiếu ánh nắng và có mùi tử khí.
Phong cười xòa:
- Đừng đoán mò nữa cô nương ơi. Người ta chết mười mấy năm rồi, xương
cốt đã tiêu hao, còn đâu là mùi vị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.