TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 556

anh liên tưởng đến điều mà già thượng vừa kể. Anh hỏi lại:
- Trầm đó có lấy được không?
- Trầm nào?
- Trầm hiển linh ấy!
Lão già nhẹ lắc đầu:
- Đừng hòng.
Ông ta đáp xong đưa mắt nhìn Lê Thanh ra vẻ ái ngại. Rồi lặng lẽ bỏ đi mà
chẳng nói thêm một lời nào...
Anh chàng định gọi lại, nhưng nghĩ sao lại thôi. Đợi lão kia đi xa rồi Thanh
mới rẽ về một hướng khác, nơi mà hôm trước anh đã từng đi qua, mà cũng
là địa điểm mà theo lời chỉ dẫn của cha, ông đã từng ở đó lâu ngày và đã
tìm được dấu vết của trầm hương.
Đến xế chiều hôm đó, chợt có một cơn mưa lớn. Lê Thanh đã thủ sẵn mọi
thứ, nên chỉ trong vòng 5 phút anh đã mắc được chiếc võng treo lơ lửng
giữa hai nhánh cây và có cả tấm bạt che mưa.
Mưa ở rừng có khi kéo dài cả ngày, nhưng cũng có những cơn mưa chỉ ồ
lên một chút rồi ngừng, như cơn mưa hôm nay. Mưa tạnh, nhìn đồng hồ thì
đã quá giờ, nên Lê Thanh quyết định ngủ lại, sáng mai sẽ đi tiếp. Theo anh
nhẩm tính thì đã sắp đến địa điểm có ghi dấu của cha và ông nội, Thanh
yên tâm chờ đêm xuống...

Giật mình tỉnh giấc bởi mùi hương nức mũi, Lê Thanh nhìn xung quanh
một lượt, nhận ra mình vẫn nằm yên trên võng treo giữa hai thân cây. Ánh
trăng trên đỉnh đầu sáng trong tỏa khắp khu rừng, mà bằng mắt thường
cũng nhìn thấy vạn vật như đang lay động theo từng cơn gió. Đêm rừng đẹp
lạ thường!
Và còn đẹp hơn khi Thanh chợt nhìn xuống gốc cây và bắt gặp một người
con gái đang đứng co ro, mái tóc xõa tung bay theo gió...
- Cô là…?
Thanh hỏi rất khẽ, nhưng cô gái đứng dưới vẫn nghe, cô không nhìn lên,
thốt lời:
- Thật vô tình, mình nằm ngủ ấm áp như thế, để người khác lạnh cóng cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.