TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 607

nghỉ không khó, bởi dân làng ở đây đã quen thuộc với nhóm của Quang,
nên họ tình nguyện bố trí cho cả nhóm ngủ lại tại nhà ông trưởng thôn.
Nhóm của Quang có bảy người, mà nhà chỉ còn khả năng xếp cho sáu
người ngủ chung trên 2 chiếc giường không rộng lắm, còn thừa một
người… Trong lúc còn đang tìm cách thì ông trưởng thôn chỉ tay ra phía
bên hông nhà, hỏi:
- Ở đây ai không sợ ma?
Nghe tới ma thì hầu như ai nấy đều nhìn nhau lấm lét. Chợt Quang lên
tiếng:
- Tôi.
Ông trưởng thôn vốn có gặp Quang vài lần, ông cười:
- Khi hỏi thì tôi đã nghĩ tới cậu. Còn nhớ lần trước cậu đã một mình vào tận
núi Voi để cứu thằng Vạn xóm này, nếu không có cậu thì thằng ấy đã chết
mất xác trong đó rồi.
Quang hỏi lại:
- Ngoài kia còn chỗ ngủ phải không?
Ông trưởng thôn gật đầu:
- Ở cái chòi ngoài đó vốn trước xây dựng lên để cho ông thầy mo cúng
vọng. Lâu nay không sử dụng, nhưng còn đủ mùng mền chiếu gối, nếu cậu
dám thì…
Quang cười:
- Thích quá rồi còn gì nữa mà không dám! Vậy ông cho tôi mượn cây dù,
tôi sẽ ra ngủ đó. Tôi cũng đang cần sự yên tĩnh đây.
Mấy người bạn lo cho Quang:
- Hay là để thêm cậu Ngàn theo cùng ở với Quang!
Nhưng Quang đã cương quyết:
- Một mình tôi được rồi, Ngàn ngủ ngáy to tôi chịu không nổi.
Vậy là Quang ra chòi lá ngủ một mình. Tuy cách nhà lớn chỉ hơn chục
bước chân, nhưng cửa chòi hướng về phía ngoài, nên coi như biệt lập, hầu
như không nghe tiếng động nào ngoài tiếng côn trùng rả rích… Quang lại
thích như vậy, nên sau khi dọn sơ mùng chiếu, anh bước tới ô cửa nhỏ đưa
tầm mắt nhìn ra. Anh thầm cám ơn ai đã tạo ra một ô nhỏ vừa với tầm mắt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.