Người Khăn Trắng
Tổng tập truyện ma của Người Khăn Trắng
HỒN MA ĐÀO HÁT
Gánh hát Trăng Non vừa dọn đến rạp thì trời đổ cơn mưa lớn chưa từng
thấy ở xứ Ngã Năm này. Ông bầu Ngọc là người rầu thúi ruột, nhìn mưa rơi
như trút nước bên ngoài, lòng ông tê tái, thở dài:
- Cái kiểu này thì... húp cháo nữa rồi!
Những nhân viên trong đoàn cũng cùng tâm trạng, họ bồn chồn hỏi nhau:
- Chiều nay lấy gì nấu ăn đây?
Nghe họ nhắc, bầu Ngọc chợt nhớ là gạo nấu ăn tập thể đã hết. Tiền chợ
cũng đã cạn từ chiều hôm qua, theo dự tính thì ngay sáng nay khi gánh dọn
đến thì sẽ cho bán vé ngay, lấy tiền đó để đi chợ. Mà như thế này thì...
Tuy nhiên, với kinh nghiệm hơn mười năm đi hát, ông bầu vẫn lên tiếng an
ủi anh em:
- Mưa lớn thế này thì sẽ mau tạnh. Chúng ta cứ chuẩn bị dượt lại tuồng, còn
bộ phận quảng cáo thì chuẩn bị để khi trời ngớt mưa thì đánh trống, phát
loa ngay, để khán giả biết. Nhớ nhấn mạnh là đợt này chúng ta có tuồng
mới, lại có thêm đào kép ở gánh lớn chuyển về. Tôi biết khán giả xứ này
nhiệt tình lắm, mà mùa vụ này họ lại mới vừa trúng lớn nữa.
Anh em trong đoàn ai cũng hy vọng lời động viên đó là sự thật, nên cùng
lao vào công việc chuẩn bị. Một nhạc công lớn tuổi bảo cô đào mới Phi
Phụng:
- Người ta nói tổ thường đãi người mới, vậy Phi Phụng hãy thắp nhang vái
tổ và cầu thổ địa, thổ thần ở đây, xin được phù hộ.
Phi Phụng nghe lời, thành kính cúng vái. Đến mười một giờ thì mưa đột
ngột ngừng, trong lúc mây đen còn đen bốn phía. Bầu Ngọc mừng quá:
- Trời còn thương chúng ta mà!
Thế là các bộ phận trong đoàn phấn khởi lao vào công việc. Loa lập tức
phát vang, quảng cáo cho đoàn hát Trăng Non. Sắc mặt mọi người trong
đoàn đều rạng rỡ. Cô đào Phi Phụng nghĩ là tổ đãi mình thật, nên chấp tay
thầm khấn và cám ơn người khuất mày khuất mặt và sau đó cô tìm bầu