đây vài cây số. Mộ ông bà chôn ở đó.
- Tôi không hỏi ở đó, mà là ngôi mộ. Dưới cây cổ thụ ngoài kia kìa. Tại
sao...
Cô định hỏi về cái tên Nguyễn Thị Son nhưng thấy không tiện, vả lại vừa
khi ấy chợt nhìn thấy có bức ảnh chân dung thờ riêng, tách biệt với những
nhà thờ khác trong phòng, cạnh lư hương có vật gì đó mà vừa thoạt nhìn
Son đã giật mình:
- Cái gì kia?
Cô nhào tới ngay và reo lên:
- Đồ của tôi mà.
Đó là bộ quần áo và cuốn sổ nhật ký! Những thứ này cùng với Son nằm ở
chỗ ngôi mộ, mà sao…
- Bàn thờ này thờ ai vậy chị Năm?
Năm Lành hơi lúng túng:
- Vật này chính ông gửi lại cho tôi. Ông dặn đến khi nào cô lấy chồng thì
mới đưa. Nhưng nay tôi nghĩ…
Son hơi rụt rè khi tiếp nhận vật ấy, cô nhẹ giọng:
- Tôi xin lỗi chị. Tôi tôn trọng những gửi gắm của ba tôi với chị, nhưng...
Năm Lành nói:
- Cũng đã đến lúc rồi cô Ba. Lâu nay chỉ vì mấy thứ này mà níu kéo tôi ở
lại đây, chứ đúng ra tôi đã đi lấy chồng rồi. Cô chưa có chồng, nhưng giờ
cô là người thừa kế, cai quản hết sản nghiệp này, nên có đủ tư cách để xem
những gì ông để lại. Cô cứ đem về phòng và từ nay giữ lấy.
Son muốn mở gói đó ra ngay, nhưng nghe Lành nói, cô cầm đem về phòng
mình. Vừa mở ra, Son đã giật mình khi thấy đúng là chữ viết của ba cô
ngay bên ngoài một quyển sổ: “Những điều con gái ba phải biết trước khi
đi lấy chồng”.
Trong số con của ba thì Son là đứa duy nhất thuộc giới nữ. Còn lại hai
người con trai thì một đã chết, một thì mất tích ngay từ nhỏ. Vậy đích thực
đây là vật ba để lại cho mình rồi! Son thẫn thờ một lúc mới từ từ mở quyển
sổ ra... Đây là một tự truyện mà ba cô viết y như thật. Đọc đến đâu, câu
chuyện như sống lại với đầy đủ các chi tiết...