đều hơn. Nhưng phần Ngọc thì từ từ chìm vào giấc ngủ sâu...
Ngọn đèn dầu đã cháy hết tim, từ từ tắt lịm...
Chuyện củaThanh thì bắt đầu từ một buổi trưa. Lúc đó Thanh đang nghỉ
chân bên bờ suối sau một buổi sáng lội bộ đi gần khắp cánh rừng tìm cây
giống. Không tìm được cây, Thanh quay sang săn bắn, công việc mà gần
như ngày nào anh cũng làm. Nhưng thật không may, hôm nay Thanh bắn
đến gần hai chục mũi tên mà chẳng làm bị thương một con thỏ. Chán nản
Thanh đã ngồi nghỉ, rồi gió mát làm anh thiếp đi lúc nào không hay...
Chợt có tiếng ai rên gần đâu dó khiến Thanh choàng tỉnh. Trước mắt anh là
một cô gái người Kinh tuổi chưa đến 20, đang ngã quỵ trên thảm cỏ xanh,
máu ở một bên vai cô chảy ướt cả áo.
Chẳng thể nhận thức được là đang tỉnh hay mơ. Thanh lên tiếng:
- Cô bị sao vậy?
Đáp lại câu hỏi của Thanh chỉ là những tiếng rên yếu ớt. Xem chừng cô gái
đã quá kiệt sức rồi, nên Thanh bước nhanh tới định đỡ nàng ta lên. Tuy
nhiên, khi vừa chạm vàoThanh đã phải kêu lên:
- Cô lạnh quá! chắc là...
Thanh nhanh tay bế xốc cô gái lên định đưa về nhà mình. Nhưng vừa lúc ấy
một cơn mưa to ập đến, nên dù không muốn Thanh cũng phải bế cô nàng đi
ngược theo dòng suối, nơi anh nhớ rõ có một túp lều bỏ hoang của những
thợ đốn gỗ.
Căn lều tuy đã cũ, cũng đã lâu không có người ở, tuy nhiên nó vẫn còn kín
đáo, đủ sức che mưa. Đặt cô gái xuống, bấy giờ Thanh mới nhìn kỹ, cô ta
đẹp như một cô gái thành thị, cách ăn mặc thì đúng là một người từ thành
phố tới. Đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy nhan sắc như thế này nên
Thanh cứ ngồi nhìn mê mẩn, quên cả việc cứu chữa vết thương cho cô ta.
Mãi đến khi cô gái tỉnh lại, rên mấy tiếng nhỏ thì Thanh mới chợt giật
mình, anh chạy ra ngoài tìm nhúm lá cây mà những người dân thiểu số
quanh vùng chỉ dẫn dùng để trị thương, đem trở vô tìm cách kéo vai áo ra
để đắp thuốc. Nhưng loay hoay mãi mà chẳng làm sao kéo được tay áo quá
chật. Đột nhiên Thanh thấy người con gái đưa tay lên cởi nút áo và tuột