TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 928

phải chăng là ngẫu nhiên?

Thật ra Cẩm Hường rất thích bài này, chứ cô không nghĩ gì khác khi chọn
nó để giúp vui đêm nay. Khán giả là dân trong xóm và công nhân nhà máy
xay xát, họ ủng hộ nhiệt tình, vỗ tay rào rào khi Cẩm Hường vừa mới xuất
hiện, chưa cất tiếng ca. Đến lúc lời ca bắt đầu cất lên từ đôi môi duyên
dáng của cô đào trẻ thì không khí im phăng phắc, say mê theo dõi...

Đến đoạn... “Mãi mãi đợi anh ngày trở lại với con tim nồng cháy tình
yêu...” thì không khác gì hai lần trước, Cẩm Hường cũng ngã lăn ra và trào
máu, nằm bất động!

Trong lúc bầu Huỳnh Bá và đạo diễn Lê Kim hồn vía chẳng còn, lòng dạ
rối như tơ vò trước những chuyện động trời cứ liên tiếp xảy ra, thì vào buổi
sáng hôm sau có một cụ già trông rất lạ mặt đã ghé vào quán cà phê trước
chỗ đoàn hát tạm thời trú ngụ, bước tới bàn của ông bầu và Lê Kim ngồi,
ông ta nói thẳng:
- Sao các ông biết mà vẫn để cho người ta chết oan như vậy?
Lê Kim ngơ ngác:
- Ông nói gì vậy?
Ông già lạ gằn giọng:
- Ba mạng người đã chết còn quá ít với các ông sao?
- Ông nói... các cô đào hát?
- Chớ còn ai nữa hãy bỏ ngay vở tuồng đó đi, chính nó là thủ phạm giết
người đó!
Ông ta nói xong bỏ đi thẳng. Sau mấy mươi giây ngẩn ngơ Lê Kim mới
nói:
- Ông ta biết rõ điều gì mà nói như vậy? Tại sao lại là vở tuồng “Lỗi hẹn
ngày xưa”?
Suy nghĩ một lúc nữa, chợt bầu Huỳnh Bá hốt hoảng kêu lên:
- Đúng rồi!
- Ông nói đúng cái gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.