Điền vào dấu ba chấm
Ở
một ký túc xá nọ, sinh viên hay truyền nhau về câu chuyện cái
Lan và bịch bột giặt. Số là chiều hôm đó, cái Lan đi ra ngoài mua
bịch bột giặt rồi về ký túc xá giặt đồ. Tới cổng bảo vệ ký túc xá thì
anh bồ đến thăm rủ đi chơi, nên cái Lan gửibịch bột giặt cho anh
bảo vệ rồileo lên xe đi. Anh bảo vệ do không coi ngó nên người
khác lẻn vào lấy mất. Cái Lan về tiếc tiền, tức khóc và bắt
anh bảo vệ đền mấy chục ngàn để cô mua bịch bột giặt mới. Ngày
hôm sau, trên trường đồn ầm ĩ với nhau là cái Lan, quê Sơn La, ở
phòng A217 ký túc, vừa có thai. Tụi mày biết tác giả cái thai là ai
không, chính là anh bảo vệ đấy. Anh bảo vệ không chịu thừa nhận
nên cái Lan nó khóc đòianh đền mấy chục ngàn. Sinh viên là trí
thức, mà còn hiếu kỳ và tò mò vậy huống hồ chi dân thường,
càng rảnh rang thì càng nhiều chuyện lắm. Ở quê thì nói chung tò
mò hơn thị thành, nhưng rồi người ở thị thành cũng không quên
thói quen này nên cũng tò mò, hình thành mảnh đất màu mỡ cho
các tờ báo lá cải. Người nổi tiếng thì càng bị tò mò chuyện đời tư.
Nói chuyện một hồi thì ai cũng quen ca sĩ này diễn viên kia. Và ai
cũng khẳng dịnh là có quen biết hay tận mắt thấy, tận tai nghe,
để tăng phần thuyết phục. Lúc Tony còn đi học đại học, ở trọ
chung với nhiều bạn. Nửa đêm cả nhà trọ xôn xao, đánh thức nhau
dậy, ra cầu Sài Gòn Coi vì có người nhảy cầu tự tử. Thế là cả nhà
trọ đi hết, Tony bị bắt đi coi xe máy giùm, để mọi người lên lan
can cầu quan sát cho dễ.Trời thì khuya, tới 2-3 giờ sáng rồi mà
hàng trăm người vẫn cứ nhìn chăm chăm xuống dòng nước trong
khi đội cứu hộ thì tất bật. Tony nói thôi về nha, mai tao đi thi thì
bị tụi nó chửi dữ dội, nói phải ở lại coi cho biết chứ, thi thi cái gì,
thi lại cũng được. Hiếu kỳ tức là “ưa thích sự kỳ lạ”, vốn nằm
trong gene của nhiều người, hầu như không thể bỏ được.