TONY BUỔI SÁNG - TRÊN ĐƯỜNG BĂNG - Trang 127

Bệnh nghiện Internet

“Chào dượng. Con tên H, 30 tuổi, “vợ con chưa có, chó mèo cũng
không”, sự nghiệp chẳng có gì ngoài lương 5 triệu/tháng. Đất Hà
thành, con chật vật mãi mới sống được.

Con tốt nghiệp một ĐH lớn ở Hà Nội, gia đình ở Sóc Sơn, cuối
tuần con mới về nhà một lần. Đọc bài của dượng, nhìn hoàn cảnh
của mình, thấy sao nhem nhuốc quá. Từ lúc ra trường đến giờ,
con chưa biếu cho bố mẹ con đồng nào, ngoại trừ vài ba hộp
bánh công ty cho. Hôm bữa dượng post bài chuyện thằng Quân,
con đọc xong mất ngủ cả đêm, vì con không biết ước mơ của mình
là gì, mình sống để làm gì và mình muốn gì. Rồi đọc bài mọi học
sinh phải viết bài luận “Tôi là ai” để được vô các ĐH lớn bên nước
ngoài, con không trả lời được. Gần 1/3 cuộc đời, con chưa biết
mình là ai.

Cứ sáng, con ngủ dậy thấy trong người uể oải, và nghĩ việc phải
đến công ty là một cực hình. Công ty con làm về tư vấn xây dựng,
8h sáng con đến cơ quan bỏ cái cặp đó, bật máy lên cho người ra
biết đã đến, tranh thủ ra ngoài làm bát bún riêu, kéo vài điếu, vài
cốc chè rồi vào. Con làm hành chính, ghi chép ai đi trễ về sớm,
mua giấy mua bìa cứng, đóng tiền điện nước… Có việc thì làm 1
chút, xong chạy ra đánh cờ với bác bảo vệ. Ông giám đốc công ty là
bạn của bố con, nên con không sợ. Công ty có làm ăn được hay
không được thì kệ nó. Nó tèo thì con xin việc khác.

Cứ mỗi lần đọc gương phấn đấu của các bạn khác xong thì máu
con sôi lên 100 độ, con quyết chí học tập và làm ăn. Nhưng sáng
ngủ dậy lại quên mất hôm qua mình ĐỊNH QUYẾT TÂM CÁI GÌ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.