vì nhìn ngon quá. Cái Hằng mắng Tony, nói ông ngu quá, từ từ,
chưa gì đã ăn gỏi, no sao ăn cái khác. Tony thấy mình ngu thật
nhưnghổng lẽ tự nhiên đổ dĩa gỏi, nên ráng ăn xong, chạy qua ăn thịt
cừu. Lấy một miếng to, thịt cừu thì mình chưa ăn bao giờ trong
đời, chỉ học Anh văn, cô giáo bảo “lamb” là thịt cừu nên lấyăn cho
biết. Ản vào trong họng thì ôi thôi. Cái mùi gì kinh khủng. Cái
Hằng cũng lấy một miếng to, nói tui cũng muốn ói,
nhưnghổnglẽ ói trong khách sạn 4 sao, ráng nuốt, trợn trắng con
mắt. Tony thông minh nghĩ ra cách lấy thêm cà chua ăn kèm vào
để át đi mùi cừu. Vật vã mãi hai đứa cũng hết dĩa cừu nướng. Cái
Hằng bảo, thôi mình phải ăn cái gì sang trọng thôi, tôm hùm đi.
Hai đứa tới quầy tôm hùm, nhìn nhìn nhưng không chắc là có
miễn phí hay phải trả thêm tiền, nên không dám lấy, cứ đứng coi
miết. Một lúc thì Tony đánh bạo hỏi anh đầu bếp là tụi em ăn cái
này có được không anh, ổng trả lời được được, giờ làm móngì? Cái
Hằng nhanh nhảu bảo nướng bơ tỏi đi, tụi em thích ăn bơ và tỏi.
Một đứa quấthai con tôm hùm xong thì thấy nó cũng chả ngon
lành gì. Nhìn sang bên cạnh thì thấy mấy ông khách đang ăn hàu
và cá hồi sống, hai đứa cũng ra quất cho hai dĩa to. Trệu trạo và
sợ hãi, lần đầu tiên Tony và cái Hằngăn động vật chưa qua chế
biến. Nhưng rồi cũng xong hai dĩa hàu và cá hồi. Sau đó chuyển
qua ăn ốchương, rồi bánh mì đen, rồi lại tôm sú luộc. Tuyệt
nhiên không đụng đến rau và cơm, ngu gì, mấy món đó rẻ òm
ngoài chợ. Đến 10 giờ đêm thì khách về hết, chỉ còn hai đứa. Hai
li kem to là món ăn cuối cùng, thật sự nuốt không vào nữa, nhưng
cái Hằng cứ ép ăn đi chứ uổng, kem nước ngoài này đắt tiền
lắm. Thế là ráng. Cái Hằng quất được một muỗng thì nói tui
lạnh sốnglưng rồi ông. Còn Tony ráng được một nửa li thì bùng
nhùng ớn óc. Bẽn lẽn đưa hai cái phiếu ăn miễn phí cho cô phục vụ
trong sự ngỡ ngàng của cả nhà hàng rồi hai đứa lủi thủi ra về.