TONY BUỔI SÁNG - TRÊN ĐƯỜNG BĂNG - Trang 183

Hồng Ngự mang tên em

Một buổi sáng ở Bến Lức Long An. Như mọi ngày, chị Lành (quê
Hồng Ngự) ròng rã đi bộ cả chục cây số để bán vé số, gặp ai cũng
mời cũng chào, nụ cười đôn hậu. Sáng đó, chị gặp anh Tuấn, làm
nghề chạy xe ba gác đang uống cà phê. Thấy chị tội nghiệp, anh
Tuấn mua ủng hộ 20 tờ, nhưng hẻm có tiền trả, nên nói thôi chị cứ
giữ giùm, nếu tới chiều mà còn thì đưa cho tui, tui trả tiền cho.
Nói rồi anh chạy đi chở hàng, nụ cười sáng loáng. Dưới miền Tây,
người lao động hay vậy. dù nghèo khổ vẫn không quên giúp đỡ
những người nghèo giống mình, ăn cái bánh cũng bẻ đôi cho người
bên cạnh. Còn mấy đứa nói đợi có tiền mới đi làm từ thiện, thể loại
đó thì chỉ miệng mồm chứ muôn đời chả giúp ai, không giúp người
thì gương mặt sẽ quắt queo hoặc đầy xôi thịt, không sáng bừng nét
thanh tú nhân văn được.

miền Tây, người ta cũng hay cười. Cười hồn nhiên theo kiểu văn

hóa Miên Thái, ít chửi bới văng tục nặng lời ghim gút với nhau kiểu
văn hóa Tàu. Trong suốt hơn 300 năm mở cõi, những cư dân Việt,
Khơ Me, Hoa ở đây đã phải biết thoát tiểu nông như thế nào về
mặt tư duy và văn hóa để sống hào sảng nghĩa tình hơn. Người ta
sẵn sàng cho nhau cả công đất, thôi tui già yếu quá rồi, cậu có
làm thì qua lấy làm luôn, kiểu vậy. Nhà này cách nhà kia con
mương hay cây dừa, chứ không rào giậu lấn từng mét đất như ở
chỗ khác.

Nhưng vì tài nguyên phong phú có sẵn, nên có rất nhiều người
làm biếng, thích hưởng thụ hơn lao động. Và người ở đây cũng bị
đánh giá là ít sâu sắc, kém khoản ăn nói hoa mỹ. Nhưng suy cho
cùng, cái tâm sáng mới là cái đáng trân trọng. Chứ ăn nói sắc sảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.