Một lá thư Cà Mau
“Con tốt nghiệp ĐH SPKT, hiện công tác tại một công ty thủy sản
gần Tp Cà Mau. Lúc rảnh rỗi, con giải trí bằng cách đọc TnBS. Bài
con thích nhất là “Phết phẩy và ma lanh”. Con luôn dặn lòng mình
không bao giờ được phép phết phẩy. Gần đây, công ty con có mở
thầu máy móc thiết bị cho nhà máy mới, mấy sếp nói thôi con
quyết định coi của ai được thì chọn, vì con là kỹ sư trưởng để vận
hành nên phải ưng thì mới được. Đấu thầu ở một số công ty hay
dựa vào giá, ai giá rẻ thì thắng thầu. Nhưng con thấy như vậy rất
nguy hiểm, vì sẽ tạo cơ hội cho mấy nước khác thay vì đổ bỏ máy
móc quá cũ, họ sang mấy nước nghèo, tham gia đấu thầu với giá
rẻ mạt và thắng. Nó bỏ vô máy móc đó các loại hóa chất cực độc
hại, thay vì chi phí đốt bỏ bên nước đó mấy trăm USD/kg, nó giao
qua mấy nước nghèo dưới dạng hàng hóa. Mình ham nhập về rồi,
cái mở ra thấy không phải, từ chối nhận hàng, yêu cầu tái xuất…
nhưng nó không nhận. Thế là mình lãnh đủ. Công ty con từng nhập
1 lô hàng từ Italia như vậy đó dượng, nó nói dàn cấp đông IQF, có
1/3 giá thị trường, lại cho nợ 6 tháng, ban giám đốc con nghĩ chả
sao. Dù gì thì cũng giữ tiền của nó, có gì đâu mà sợ. Lúc hàng về
cảng, mở ra toàn thấy ắc quy cũ với mấy acid độc hại, phải đem đi
tiêu hủy. Cả nước mình chỉ duy nhất công ty Holcim ở Kiên Giang
là có khả năng đốt bỏ các chất thải này, nhưng cũng tốn tiền
lắm dượng. Nên làm ngoại thương, phải giỏi thật sự và phải có tâm
sáng mới không bị mắc mưu tụi nước ngoài.
Cái con lên mạng đọc tài liệu, bổ sung thêm Rào Cản Kỹ Thuật nữa,
phải đạt tiêu chuẩn môi trường như vầy vầy…thì mới đủ điều kiện
tham gia. Có 2 nhà thầu, một Trung Quốc, một Hàn Quốc sẽ bị
loại nếu con đưa công khai tiêu chuẩn này ra, vì thiết bị của họ sản