đi tu nghiệp nước ngoài, rồi về nước tham gia các chương trình
giúp đỡ bệnh nhân vùng sâu vùng xa, có thể mở phòng mạch tư,
bệnh viện tư...nhưng không được xem lợi nhuận là mục đích duy
nhất. Nó trái với mission của đời mình, sẽ khổ tâm.
Có bạn chọn mission đời mình là một thầy tu. Thì hãy thật bình yên
trong trái tim, tốt đời, đẹp đạo. Nếu chọn là một nhà khoa học,
hãy khoác chiếc áo blouse vào và gắn bó với phòng thí nghiệm
nhiều hơn ở quán cà phê hay vũ trường.
Có bạn chọn mission đời mình là một nhà doanh nghiệp, thì thông
thoáng, hào sảng bao dung để làm một doanh nhân lớn. Tony có một
người bạn, mặc dù xác định mission đời mình là làm chủ doanh
nghiệp, nhưng học thạc sĩ cũng đi, học tiến sĩ cũng tham gia. Rồi
lúc thì giảng dạy, lúc thì làm thuê tập đoàn nước ngoài này, rồi lại
đi du học, rồi dự định ở lại nước ngoài, rồi thấy không ổn, lại trở
về. 60 tuổi mà mọi thứ đều dang dở, dù người ngoài nhìn vào, ai
cũng khen anh thành đạt, nhưng anh thì chẳng hài lòng. Vì anh đã
thiết kế sai cuộc đời của mình, không đủ bản lĩnh để từ chối cơ
hội, không dám rẽ ngang để đi đúng mission của cuộc đời mình. Lúc
anh định mở chuỗi cửa hàng Phở, thì một tập đoàn nước ngoài mời
anh làm với mức lương quá cao, anh lại tiếc, lại đi làm cho nước
ngoài. Xong 2-3 năm, thấy không thú vị với việc làm nữa, nhưng
khởi nghiệp thì anh sợ. Vì không dám đánh đổi một tháng mất cả
chục ngàn đô tiền lương, trước một việc kinh doanh chưa biết có
thành công hay không. Cứ thế, anh khổ tâm mãi, dằn vặt mãi....
Có bạn mission của cuộc đời là có một gia đình bình yên, đặc biệt là
các bạn nữ. Mình có mission vậy thì hãy vui thú trong việc học nấu
ăn, thêu thùa, cắm hoa, làm vườn...chứ bon chen đấu trí chi để vô
ĐH Harvard. Chỉ tốn thời gian của các bạn, và lãng phí công đào
tạo của xã hội nữa, ví dụ, học kỹ sư cơ khí đã đời, ra trường bạn chỉ