đàn sói. Trương Kế Nguyên cũng để lỡi thời cơ tại bãi vây, giờ muốn lấy
lại ảnh hưởng. Hai người sau khi nghỉ ngơi vài ngày, đem theo hai khẩu
bán tự động trở lại sườn dốc bên đầm lầy. Batu đoán đàn sói tiếc những
con ngựa chết dưới đầm lầy, tuyết đã tan, băng đã tan, nhưng vẫn có thể lôi
những con ngựa bên rìa đầm lên để ăn. Lúc này mà đàn sói không hành
động thì chúng không còn dịp nào nữa.
Những vũng nước lúc sáng lúc tối tiếp tục làm lóa mắt. Hai người vừa lau
nước mắt, vừa chĩa ống nhòm sang con dốc phía đối diện, quan sát kỹ từng
chấm đen, chấm nâu, chấm vàng. Bỗng Batu cúi xuống nói nhỏ: Nhìn dốc
bên trái. Trương Kế Nguyên nhẹ nhàng chuyển động ống nhòm, cố trấn
tĩnh nhưng vẫn không nén được tâm trạng hồi hộp. Cậu trông thấy hai con
sói lớn đang chậm rãi đi tới, thoạt tiên là cái đầu, sau đến cổ và ức.
Hai người bám sát con mồi. Hai con sói từ phía sau dốc ló ra đến quá nửa
thân thì dừng lại, quan sát tỉ mỉ những chỗ khả nghi trong tầm mắt. Chúng
không tiến lên nữa, mà nấp sau những bụi cổ vồng, nấp kỹ, y như chúng
cũng là thợ săn. Hai người, hai con sói đều nấp sau những bụi cỏ vồng đợi
thời cơ. Trương Kế Nguyên nhận thấy những người đi săn chuyên chọn
những bụi cỏ cao để nấp, chính là học từ sói. Hai con sói không vội, chúng
đợi xem con người giở trò gì. Sói đủ kiên nhẫn đợi trời tối mới hành động.
Cỏ vồng là cái tên đám thanh niên trí thức đặt cho một loại cỏ thường gặp
trên thảo nguyên Mông Cổ, rất đẹp và rất lạ. Trên mặt đất phẳng hoặc trên
sườn dốc đột nhiên mọc lên những bụi cỏ cao ngang ngực, thẳng đuỗn, đều
tăm tắp, trông giống những cây lúa nước hoặc những cây lau cạn. Sang
thu, chúng nở đầy hoa trắng như bông lau, nhìn ngược ánh sáng, chúng như
lông vũ thiên nga, dưới ráng chiều, chúng lấp lánh như những đốm lửa.
Trên mặt bằng thấp, chúng nổi lên như những đàn hạc, đàn gà, đập vào mắt
hơn những bông hoa dại nở khắp đồng. Sang đông, lá và bông bị gió cuốn
đi, nhưng thân cỏ thì kiên cường trụ lại, và cũng như sói, uốn không cong,
đè không gãy, bảo không nghe. Bạch mao phong có thể đè rạp chúng
xuống, nhưng gió ngừng thổi là chúng lại đứng dậy, chĩa thẳng lên nền trời
xanh. Từng búi như vương miện của quốc vương châu Âu. Mục dân dùng
thân chúng làm chổi quét nhà hoặc chổi bếp, đẹp và bền.