nhìn thấy cục phân sói, vội ngồi xuống nhặt lên xem kỹ. Cục phân có màu
xám nhạt to bằng quả chuỗi tiêu, tuy đã khô nhưng vẫn có thể nhận ra chỉ
cách đây vài hôm. Trần Trận ngồi xếp bằng tròn cân nhắc thật kỹ, cậu
muốn có thêm ít kiến thức về phân sói. Cậu chợt nhận ra chỗ cậu ngồi đây
chính là nơi con sói nằm nghỉ. Nó đến đây làm gì? Trần Trận nhìn thảm cỏ
xung quanh, không xương xẩu vung vãi, lông lá cũng không. Rõ rang đây
không phải là nơi sói đem con mồi đến ăn. Cỏ cao và rậm, đàn cừu của tổ
thường đi qua, có thể đây là nơi sói phục kích. Trần Trận giật mình, vội
đứng dậy nhìn bốn phía. Không sao, mấy cao điểm gần có mã quan đang
nghỉ, và đàn cừu thì chỉ cách nửa dặm phía sau. Cậu lại ngồi xuống.
Trần Trận nhận biết phân sói, nhưng cậu chưa có dịp nghiên cứu
kỹ. Cậu bẻ cục phân làm đôi, thấy toàn là lông dê vàng và lông cừu, không
thấy xương, chỉ có vài chiếc răng chuột bé tí và chất canxi của xương dính
bết vào nhau như vôi vữa. Sói nuốt vào bụng thịt cừu thịt chuột, da cừu da
chuột, xương cừu xương chuột, gân cừu gân chuột, tiêu hoá bằng hết gần
như không còn chút gì, chỉ còn lại những thứ không thể tiêu hoá như lông
và răng. Xem xét kỹ, ngay cả lông cũng là những sợi xenluylô ở lông thô,
còn lông mịn cũng tiêu hoá hết. So với sói, tiêu hoá của chó kém xa, trong
phân chó còn bã xương và vỏ ngô hạt chưa tiêu hoá hết.
Trần Trận càng xem càng sợ, sói đúng là công nhân vệ sinh trên
thảo nguyên. Chúng xử lý gọn bò cừu ngựa, rái cá dê vàng, thỏ đồng chuột
đồng, thậm chí thi thể người chết, qua răng miệng dạ dày và ruột, chúng
hấp thụ toàn bộ chất bổ dưỡng, cuối cùng chỉ còn thừa chút lông và răng,
keo kiệt đến mức chẳng để lại chút nào cho lũ vi khuẩn. Thảo nguyên hàng
vạn năm nay luôn sạch sẽ, đó là công lớn của sói!
Trần Trận rơi vào trầm tư. Ngàn vạn năm nay, người thảo nguyên
và sói thảo nguyên du mục và săn bắt, khi về trời không để lại mồ mả bia
đá, càng không để lại cung điện lăng tẩm. Người và sói từng sinh ra, sống,
chiến đấu và chết trên thảo nguyên, đến như thế nào khi đi như thế. Những
dũng sỹ thảo nguyên từng đánh chiếm cách thành luỹ và thành phố của mấy
chục quốc gia, vậy mà cái chết của họ nhẹ như lông hồng, khiến cho những
nhà khảo cổ đời sau đau đầu vì không khai quật được gì. Cái sinh mạng