TRẢ HOA HỒNG CHO ĐẤT - Trang 177

Nguyễn Thị Diệp Mai

Trả hoa hồng cho đất

- 15 -

Sài gòn, 3 năm sau

Huy bước vào phòng trực cấp cứu, vừa đẩy cửa, đã nghe tiếng một phụ nữ
kêu lên bực tức:
- Cô nhẹ tay một chút được không? Cô là sinh viên thực tập hay sao mà
chân tay vụng về quá vậy?
- Tôi xin lỗi! - Cô y tá Lan lúng túng nói.
Huy bước lại hỏi:
- Chuyện gì vậy, Lan?
- Thưa bác sĩ, chị này bị vết rách sâu quá.
- Để đó cho tôi!
Người phụ nữ hất mái tóc đen mượt ngắn ngang vai ngẩng lên nhìn Huy.
Đôi môi mọng đẹp của cô run run sửng sốt. Huy quá bất ngờ kêu lên:
- Vy!
- Anh Huy! Có phải anh không?
Vy nhìn người đàn ông trước mặt. Gương mặt góc cạnh, vẫn với nước da
rám nắng, mái tóc dợn sóng, Huy có vẻ phong phong trần từng trải hơn
xưa. Nhờ chiếc áo blu màu xanh lá khoắc lên người làm giảm bớt phần nào
nét khắc khổ của anh. Huy đưa mắt nhìn Vy ngỡ ngàng. Vy khác xưa nhiều
quá. Mái tóc dài đẫm đuột cắt thành mái tóc ngắn không che phủ một phần
gương mặt trái xoan hơi dài. Đôi mắt dài, lông mày thẳng, đôi môi mọng
thắm vẫn như xưa. Vy vẫn thon thả tươi trẻ,có vẻ lạnh lùng và chín chắn,
nhưng lại toát lên sự quyến rũ pha c hút kiêu kỳ khác lạ.
- Có phải anh không, Huy? - Vy lặp lại, mắt vẫn chăm chăm nhìn ông bác
sĩ.
- Đúng là anh rồi. - Huy mỉm cười. - Hơn sáu năm rồi không gặp, em khác
xưa nhiều quá!
- Anh cũng vậy. Có vẻ cứng cỏi khác hẳn anh Huy trong tâm trí em ngày
xưa. - Vy mỉm cười đáp lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.