sinh cho rằng nơi này có đáng để đánh không?“
“Tôi thấy đáng đánh, vậy anh muốn đánh như thế nào?” Lục Kiều Kiều đã
bắt đầu ham mê binh pháp, đây dường như là thứ kích thích nhất, đồng thời
cũng có cảm giác thành tựu nhất mà đời này cô từng chơi qua.
CHƯƠNG 13 - Mộng Thái Bình
Quân đội bố phòng xung quanh châu Vĩnh An rất ít, gần như cùng lúc La
Đại Cương tới nơi, Tiêu Triều Quý cũng lặng lẽ dẫn quân lẻn tới bên ngoài
cửa Đông của châu Vĩnh An. Biết được tin này, La Đại Cương lập tức đặt ra
kế hoạch công thành phối hợp với quân của Tiêu Triều Ọuý. Bất kể là do
nhu cầu mở đường tiến lên phía trước, hay vì chỉ dẫn trong Long quyết, cứ
điểm quân Thanh đóng ở trước khe Thủy Đậu cũng đã trở thành cái đinh
cần phải nhổ đi.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, quân đội Hồng môn đã hoàn toàn khôi phục
lại sức chiến đấu. Họ ẩn nấp trên núi đến nửa đêm, sau đó dốc toàn quân
xuống núi tập kích quân doanh Thủy Đậu chặn ở yết hầu của long mạch,
khi đám quân Thanh thảm bại cuống quýt chạy về châu Vĩnh An báo tin, La
Đại Cương chỉ để lại một ít quân canh phòng, tiếp ứng đội quân chủ lực ở
cửa sông Tầm Giang, còn hầu hết binh sĩ đều bám theo quân Thanh đến bên
ngoài cửa Nam châu Vĩnh An tiềm phục. Có điều, trong khoảng thời gian
này bọn họ cũng không nhàn rỗi, theo sự cắt đặt của La Đại Cương, một số
binh sĩ đang ở trong rừng tre chặt tre làm thang mây công thành, một số
khác thì đến những thị trấn nhỏ xung quanh lén lút thu thập một lượng pháo
nổ lớn.
Trời chưa sáng, Tiêu Triều Quý đã mạnh mẽ tấn công cửa Đông thành, quân
Thanh trong thành Vĩnh An dồn binh lực chuyển sang phía cửa Đông phòng
thủ, Lục Kiều Kiều ở trong rừng tre nghe thấy tiếng súng pháo ở cửa Đông,
liền bấm ngón tay tính toán thời gian công thành. Trong Kỳ môn độn giáp,
coi trọng nhất là sự biến hóa giữa hai ngôi chủ khách, trong cùng một thời
gian, nhất định có một bên lành một bên dữ, quân Thái Bình khi bị vây