ở vùng đất giao lưu này. Chúng ta là giống nòi “Việt Giao Chỉ”! Chúng ta
là dân nước “Việt Nam”! Chúng ta là “Người Việt Nam”! Chúng ta hùng cứ
một cõi, uy linh một phương! Trong tinh thần của chúng ta tiềm tàng bất
diệt một sức mạnh đang ngủ và sức mạnh đó có khả năng khiến chúng ta
thêm lần nữa làm người kiêu hãnh và tự do! Sức mạnh kết tinh trong bốn
ngàn năm dựng nước và giữ nước đóù phải được giải toả để nó phóng tới.
Đúng, Đào văn Lật này phải đi tiên phong, phải nêu gương, phải là ngọn
sóng đại dương gây hứng khởi cho đồng bào mình.
Lật mở mắt xem chiếc đồng hồ đặt bên giường. Chỉ năm giờ nữa tới giao
thừa. Ngày đầu tháng đầu của năm Canh Ngọ đang cận kề. Theo lịch
phương Tây thì năm 1930 này cũng bắt đầu một thập niên mới — đúng thời
điểm cho một khởi đầu mới.
Cảm xúc mãnh liệt được kích động thêm bởi dòng suy tưởng ấy làm hơi
thở Lật dồn dập. Anh bước thật lẹ tới kệ sách kê ở đằng kia phòng, kế bên
bàn thờ tổ tiên. Ngón tay Lật rà lẹ làng trên gáy những cuốn sách do thân
phụ để lại hoặc được chính anh mang từ phần bên kia địa cầu về. Những
cuốn sách này được cất giữ bất hợp pháp kể từ lúc người Pháp không
những chỉ kiểm duyệt báo chí mà còn ra sắc lệnh qui định loại sách nào anh
và đồng bào anh được luật pháp cho phép đọc. Trên kệ, có những tác phẩm
của Flaubert, Kant, Platon, Nietzsche, đặït bên cạnh Tứ Thư, Chiến Quốc
Sách, Sử Ký Tư Mã Thiên, Vạn Kiếp Bí Truyền, Hổ Trướng Khu Cơ...
Rút ra một tập sách đóng bìa da mỏng, cuốn Thus Spake Zarathustra:
Zarathustra Đã Nói Như Thế, của Nietzsche, Lật đem tới phía có ánh sáng
từ một trong các ngọn nến đang cháy bập bùng trên bàn thờ. Cuốn sách sờn
gáy ấy mở đúng ngay trang có nhan đề “Về Sự Trinh Nguyên”. Môi Lật
mấp máy đọc, xuỵt xoạt thành tiếng như thì thầm cho mình nghe một đoạn:
“Và hãy nhìn những gã đàn ông kia! Đôi mắt chúng thú nhận một điều —
rằng chúng chỉ biết tới cái vô tích sự nhất cõi đời là ngủ với đàn bà!
Vùng đất linh hồn chúng tục tỉu dơ dáy. Ôi không biết có chút trí tuệ nào
trong sự tục tỉu dơ dáy của chúng không!
Ít nhất ngươi cũng phải hoàn hảo như mãnh thú, loài mãnh thú thơ ngây!
Có phải ta khuyên ngươi giết chết giác quan của ngươi? Không, ta khuyên