TRẠNG QUỲNH - Trang 40

Khuyết Danh

Trạng Quỳnh

Ngọa Sơn

Một buổi trưa nọ, Quỳnh nghĩ được bài thơ hay, định vào nội phủ đọc cho
Chúa nghe chơi. Ðến nơi thì thấy im lìm, biết Chúa vắng nhà, Quỳnh liền
tạt sang đinh Bà Chính cung. Tên quan thị canh cửa nháy mắt cho Quỳnh
biết là Chúa đang ngon giấc, Quỳnh cụt hứng lui gót. Trên đường về, qua
lối cũ, sẵn bút mực, Quỳnh đề lên vách phủ hai chữ "Ngọa Sơn".
Khi Chúa gọi vào hỏi, Quỳnh nói như thật:
- Khải Chúa, nhà thần chật chội, những cơn nóng bức, thần phải bỏ nhà lên
núi nằm hóng mát, "Ngọa Sơn" nghĩa là nằm ở trên núi, có thế thôi ạ ! Tiện
tay, thần viết chơi, chẳng có gì để Chúa bận tâm cả.
Rồi Quỳnh nói lảng sang chuyện khác như đọc thơ, bình văn làm Chúa
quên đi. ít lâu sau, Chúa và bà Chính Cung đi tuần thăm cảnh phố phường,
qua nhiều nơi thấy hai chữ "Ngọa Sơn" xuất hiện la liệt trên các vách
tường, cửa nhà...Bà Chính Cung không hiểu dân chúng viết hai chữ đó có ý
nghĩa gì, liền quay sang hỏi Chúa, Chúa truyền gọi một người đến hỏi
nguyên cớ. Người kia run lẩy bẩy, thưa:
- Chúng con là kẻ hèn mọn dốt nát, đâu dám sinh chữ. Việc này chẳng qua
chỉ tại Trạng Quỳnh đấy ạ !
Bà Chính Cung dỗ ngọt:
- Trạng Quỳnh bảo các ngươi thế nào? Cứ tâu thật, ta sẽ xin Chúa tha tội
cho.
- Tâu lệnh bà ! Trạng Quỳnh có lần vào nội phủ, về mách với chúng con là
Chúa đang bận "Ngọa Sơn", rồi giải thích rằng: ngọa là nằm, nằm lâu thì
phải ngủ, ngủ thì phải ngáy. Sơn là núi, mà núi thì phải có đèo. "Ngáy Ðèo"
nói lái lại thì..., con không dám nói ra đâu. Không ngờ bọn trẻ con nghe
lỏm được lời Trạng, buồn tay viết bậy bạ lung tung. Xin lệnh bà tha cho
con!
Hiểu rõ đầu têu câu chuyện này là Quỳnh, có làm lớn chuyện ra chỉ tổ thêm
xấu mặt mà thôi, bà Chính Cung đành giục Chúa mau mau lên kiệu, lặng lẽ
trở về Phủ cho nhanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.