TRĂNG TRONG GƯƠNG - Trang 139

lại, hồi hộp vô cùng. A Dung lắc đầu, lại uể oải vùi mặt vào đầu gối.

Hắn. . . Không thích A Dung như vậy. Hoặc nên nói, không biết từ lúc

nào bắt đầu trông thấy A Dung như vậy sẽ làm hắn. . . đau lòng.

“A Dung cô nương, có chỗ nào không thoải mái sao?” Nghĩ đến một

khả năng vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, lại có vẻ có chút tàn bạo
hung dữ, “Hay là hôm nay những kẻ kia làm cô bị thương?”

Hắn kiên nhẫn hỏi mấy vấn đề mới khiến cho A Dung phục hồi tinh

thần: “Ngươi đang lo lắng cho ta sao?” Không ngờ nàng sẽ hỏi lại như vậy,
Phó Trường Ca ngẩn ngơ, ho khan hai tiếng không nói gì. A Dung thất thần
rù rì nói, “Phó Trường Ca này, ta cảm thấy không ổn, trong lòng rất kỳ lạ.”

Quả nhiên là bị thương! Phó Trường Ca căng thẳng, đang định đứng

dậy xem “vết thương” cho A Dung thì A Dung đột nhiên đứng dậy, hai tay
ấn chặt vai Phó Trường Ca đẩy hắn ngã xuống đất. A Dung ở trên, hắn ở
dưới. Hắn trợn tròn mắt nhìn A Dung, đột nhiên đôi môi mềm mại hạ
xuống, lưu luyến trên môi hắn rất lâu, đầu lưỡi trúc trắc mà lại ngang
ngược tiến vào trong miệng hắn. Lưỡi hắn cũng như có bản năng, khẽ động
đậy, tìm kiếm đáp lại. A Dung càng không khách khí. Nụ hôn ngây ngô
nhưng lại kéo dài thật dài. . .

Cuối cùng nhất vẫn là A Dung phục hồi tinh thần trước. Khi cánh môi

tách rời, Phó Trường Ca đã hoàn toàn choáng váng, chỉ biết kinh ngạc nhìn
chằm chằm A Dung như tượng đất, cảm thụ sức nặng nàng ngồi trên người
hắn, nghe giọng nàng chợt xa chợt gần: “Từ ngày ta cứu sống chàng chàng
đã là của ta rồi, chàng cứ nhớ thương người con gái khác như vậy là không
đúng.”

“Không. . . . . . Không đúng.” Đầu óc hắn như bị kẹt, chỉ biết lặp lại

lời của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.