TRĂNG TRONG GƯƠNG - Trang 14

quay đầu đi, nhìn chằm chằm ngọi lửa, đáp: “Nhặt ở bờ sông.” Giọng nói
khàn khàn như bị người ta phá hủy cổ họng.

Tần Sơ không nghĩ được bất cứ chuyện gì khác, chỉ sốt ruột hỏi:

“Sông ở đâu? Có thấy chủ nhân của con dao này không? Có cứu được nàng
không? Nàng có sao không?” Các vấn đề liên tiếp còn dồn dập hơn hạt
châu rơi trên khay ngọc. Nhưng chàng càng vội vàng, càng làm nổi bật lên
sự hờ hững kỳ lạ của cô bé.

Cô bé lật con thỏ trong tay hai lần rồi mới nói: “Không thấy người.”

Trong một chớp mắt đầu óc Tần Sơ trống rỗng.

Không thấy người

Có ý gì? Thuộc hạ của chàng sẽ không lừa chàng. Tô Kính Nguyệt quả

thật rơi xuống nhưng vì sao nàng không được cứu? Con dao của nàng ở
đây, vậy nàng đâu? Nàng ở đâu? Chàng muốn đi cùng nàng, nhưng bây giờ
chàng đã để lạc mất Tô Kính Nguyệt rồi, muốn tìm nàng cũng không biết
tìm ở đâu. . . . . .

“Nàng nhất định còn ở đó.” Tần Sơ nói xong, giãy dụa muốn đứng lên

như liều mạng, “Ta phải đi tìm nàng.” Mỗi bộ phận trên cơ thể đều đang
kêu gào đau đớn, chàng lại chẳng có cảm xúc gì cả.

Cô bé lẳng lặng nhìn chàng, không ngăn cản, không lên tiếng. Cô biết

vết thương của chàng thế nào, chắc chắn chàng không thể đứng lên được.
Nhưng Tần Sơ cố chấp như vậy lại khiến ánh mắt cô bé từ lạnh lùng dần
biến thành kinh ngạc, cuối cùng chuyển thành một chút ẩm ướt. Cô bé rũ
mí mắt xuống, đứng lên, gọi Tần Sơ trước mặt: “Nếu chú muốn tìm người
mấy ngày trước rơi xuống thì không còn đâu.”

“Không còn là sao?” Tần Sơ nghe thấy giọng nói vô hồn của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.