TRẬT TỰ ĐEN - Trang 175

một thẻ tín dụng MasterCard mới, anh đăng ký vào khách sạn này. Nó cho
anh toàn cảnh của quảng trường thành phố Copenhagen, và từ ban công
phòng riêng, anh có thể nghe thấy những tiếng ríu rít và tiếng nhạc xa xa
của một trong số công viên giải trí lâu đời nhất thế giới, khu vườn giải trí
Tivoli.

Anh có một chiếc máy vi tính xách tay đang mở và chiếc bánh mì

nhân xúc xích ăn dở đặt bên cạnh máy. Bữa ăn duy nhất trong ngày của
anh. Dù có những tiếng đồn thổi, cuộc đời của một điệp báo viên không
phải tất cả là những sòng bạc Monte Carlo và những nhà hàng đặc sản. vẫn
thế thôi, vẫn là món “hotdog”, bánh mì nhân xúc xích loại to, cho dù giá
gần năm đô la Mỹ cơ đấy..

Hình ảnh trên màn hình chiếc máy vi tính xách tay run rẩy khi chiếc

camera cảm ứng chuyển động bật tanh tách chụp những bức ảnh. Anh đã
chụp hơn hai chục khuôn mặt tham gia: những ông chủ ngân hàng mặt trơ
cứng, mấy nhân viên hãng Eurotrash có vẻ lờ phờ, một nhóm ba người cổ
bự thịt trong bộ com - lê bóng nhoáng, trán có đóng dấu băng đảng, một
quý bà mập ú với vẻ mặt khinh khỉnh chuyên nghiệp, và một nhóm bốn
người com - lê tráng, đội mũ lính thủy giống nhau. Tất nhiên, nhóm cuối
này nói tiếng Mỹ. Nói rất to.

Anh lắc đầu mạnh.

Chắc hẳn không còn nhiều người đến nữa.

Một chiếc ô tô limousine đen dài đỗ xịch trước nhà đấu giá. Hai bóng

người bước ra. Chúng cao và gầy, mặc bộ com - lê kiểu Armani đen. Một
bộ nam, một bộ nữ. Người nam đeo cà - vạt xanh trứng sáo. Người nữ mặc
sơ mi lụa có sắc màu rất hợp. Cả hai đều trẻ, giữa tuổi đôi mươi đầy sinh
lực. Nhưng họ đi như vẻ của người nhiều tuổi hơn. Có thể là vì mớ tóc
nhuộm trắng, tết xoăn như nhau, ngắn, ép gí vào da đầu, trông như một cặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.