Đêm xuống, cả nhà đi ngủ chỉ còn tôi và cậu bé khoảng mười tuổi còn thức,
cậu ta chăm chú xem mấy mấy tờ rơi tôi mang theo. Được một lúc cậu ta
đứng dậy đi ngủ. Bỗng cậu ta không ngủ nữa mà chạy từ trong buồng ra hét
toáng lên:
- Cha ơi! Mẹ ơi!
Cha mẹ cậu cùng dậy bảo cậu hãy đi ngủ đi. Cậu ta nói:
- Có đứa nào ấy nó nằm ở giường của con.
Cha mẹ cậu giải thích cho cậu hiểu cái đứa nằm ở giường ấy là vợ cậu ta.
Cậu phải vào ngủ với vợ. Bỗng cậu giãy nảy lên không chịu đi ngủ. Cuối
cùng cha mẹ cậu đành phải đồng ý để cậu ngủ cùng với họ.
- Gia đình này ở xóm, xã nào? - Tôi hỏi bạn. - Cậu bé ấy tên là gì? Bố mẹ
cậu bé tên là gì?
Anh bạn nhìn tôi soi mói.
- Ông định đưa họ lên đài, lên báo hả? Định bêu xấu người ta chứ gì.
- Tôi không định bêu xấu ai, việc tảo hôn như vậy là sai trái, là đáng phải
lên án, cậu hiểu chưa?...
- Tôi không hiểu đấy thì ông làm gì nào. Tôi không nói tên, không nói địa
chỉ xem ông có bêu xấu họ được không. Tôi không phải kẻ vô ơn, được ăn,
được uống, được người ta lấy lá thuốc bóp chân đau cho, được ngủ lại ở
nhà người ta thì không bao giờ tôi để ông đụng chạm đến họ đâu. Tôi sẽ
không nói, nhất định là không nói.
Và anh ta đã không nói một lời nào về cái gia đình ấy nữa.