TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 290

chúng làm mặt hề như vậy. Thế nên tôi bảo bọn nhóc là
mỗi lần chụp hình lớp, chúng ta sẽ chụp hai tấm. Tấm
đầu, ai cũng phải cười. Và tấm sau, ai cũng sẽ làm mặt
ngáo ộp. Chiến lược này đã mang lại kết quả như ý.

Năm học dần trôi qua, tôi dốc sức giúp mấy đứa gặp
khó khăn trong vấn đề tập đọc, dành nhiều thời gian hơn
cho những đứa viết chưa tốt, chỉnh đốn cách hành xử
sai trái và đặt ra nhiều thử thách cho những đứa khá. Tôi
đến gặp Susan, giáo viên cố vấn của tôi và nói với cô ấy
rằng năm đầu tiên quả là một trải nghiệm tuyệt vời đối
với tôi, nhưng tôi vẫn thường cảm thấy không chắc là
liệu mình dạy vậy có tốt hay chưa. Đáp lại lời tôi, cô đưa
tôi một mảnh giấy mà đến giờ tôi vẫn còn giữ trên bàn
mình. Mảnh giấy viết: “NẾU ANH MUỐN CẢM THẤY
YÊN TÂM, HÃY LÀM NHỮNG GÌ ANH ĐÃ BIẾT RÕ.
NẾU ANH MUỐN LÀ MỘT NHÀ GIÁO THẬT SỰ VÀ
KHÔNG NGỪNG TIẾN BỘ... HÃY VƯỢT LÊN TRÊN
NĂNG LỰC HIỆN TẠI CỦA MÌNH, ĐIỀU ĐÓ CŨNG
ĐỒNG NGHĨA VỚI VIỆC ANH TẠM THỜI MẤT ĐI
CẢM GIÁC YÊN TÂM. VẬY NÊN NHỮNG KHI ANH
KHÔNG CHẮC VỀ ĐIỀU MÌNH ĐANG LÀM, ĐÓ LÀ
LÚC ANH ĐANG TIẾN BỘ HƠN.” Câu nói của nhà
giáo dục nổi tiếng Madeline Hunter vẫn luôn là kim chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.