TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 93

vào thời điểm đó tôi thật sự chẳng có lấy một đứa bạn
nào, nhưng với những đứa trẻ lạ chung quanh tôi, có lẽ
sẽ có người bỏ qua các tật máy giật của tôi và thích chơi
với tôi vì tôi là chính tôi.

Niềm hy vọng của tôi đã không thành hiện thực. Thay
vào đó, tôi trở nên cô độc hơn, liên tục bị chế giễu và
phải cầu nguyện trong tuyệt vọng sao cho mình đừng bị
đánh mỗi khi bước lên xe buýt đưa rước học sinh của
trường. Ngày nào cũng vậy, tôi đều thở phào nhẹ nhõm
mỗi khi về được đến nhà, nơi tôi cảm thấy an toàn với
mẹ và Jeff.

Ngoài mẹ thì Jeff là người không bao giờ cảm thấy ngại
ngùng vì tật máy giật của tôi. “Tôi luôn hiểu anh Brad
không kiểm soát được nó. Tôi không bao giờ ngại
ngùng khi phải đi đâu đó với anh, nhưng tôi luôn nhận
ra những ánh mắt kỳ thị người ta dành cho anh như thế
nào,”
Jeff nói. “Thỉnh thoảng tôi nhìn thẳng vào những
người đang dán mắt vào Brad và cố làm cho họ nghĩ
rằng chính tôi là người tạo ra mấy tiếng ồn đó. Ở nhà,
chúng tôi cũng hay đánh nhau
và thỉnh thoảng tôi cũng
chọc ghẹo anh, nhưng giờ tôi nghĩ lúc đó tôi làm vậy là
bởi tôi nhỏ hơn anh 18 tháng chứ không phải tại chứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.