một gã thổ phỉ vô danh hay Shantaram
hoặc thậm chí Neelima Kumari, tôi cảm
thấy mình có lập kế hoạch lâu dài cho
tương lai cũng chẳng ích gì. Bởi vậy, tôi
coi tiền bạc, cũng như coi cuộc đời
mình, là một thứ hàng hóa có thể dùng
cho đến cạn. Dễ đến thì dễ đi. Chẳng có
gì ngạc nhiên, tôi sớm trở nên nổi tiếng
trong khu nhà phụ là một người hảo tâm.
Dân cư ở khu nhà phụ là một bộ sưu tập
hỗn tạp: sinh viên đại học nghèo đến từ
những làng quê xa xôi, những tay thư ký
chính phủ đem nhà ở chính thức của mình
cho thuê bất hợp pháp với giá cắt cổ,
người lái tàu hỏa, nhân viên giặt là,
người làm vườn, đầu bếp, nhân viên lau
dọn, thợ hàn, thợ mộc, thậm chí cả một