đường độc nhất của chúng tôi.
Shankar chạy đến phòng tôi. “Ykhz
Mjqyfgu. Gxesqipq qo ynuqic,” cậu ấy
thông báo và dẫn tôi tới phòng Lajwanti.
Lajwanti đang khóc trên giường. Những
giọt nước mắt của chị ấy rơi xuống tựa
như những hạt trân châu nhỏ, những giọt
nước mắt làm thẫm cả mặt vải của tấm ga
trải giường không gợn nếp nhăn, dường
như lạc lõng trong căn phòng ngăn nắp
đến khắc khổ của chị. “Có chuyện gì vậy,
Lajwanti? Sao chị lại khóc?” tôi hỏi chị
ấy.