TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 150

Stacey cảm thấy mặt mình nóng lên. Cô thật cảm tạ khi da mặt cô không

để lộ điều đó.

“Đưa tôi cái đèn, Mo,” Trish bảo một giám định viên khác.
Chiếc đèn hồng ngoại được đặt lên tay cô như con dao phẫu thuật trong

phòng mổ.

Mo ngay lập tức đi về phía công tắc, tắt đèn và căn phòng hoàn toàn

chìm trong bóng tối. Ánh sáng xanh rọi trên mặt đất. Stacey biết rằng
nguồn ánh sáng pháp y là công cụ tốt nhất để phát hiện ra dịch cơ thể: tinh
dịch, dịch âm đạo và nước bọt, tất cả chúng đều có tính huỳnh quang tự
nhiên. Từ kiến thức căn bản của cô, nó cũng có thể phát hiện dấu vân tay,
tóc, sợi vải và dấu giày.

Trish bước lên trước và đánh dấu khu vực. Một vũng nước nhỏ, không

thể quan sát bằng mắt thường, lúc này hiện rõ ràng trên mặt bê tông.

“A… chết tiệt,” Kev kêu lên kinh tởm. Dấu vết không cần giải thích

thêm.

Stacey bước lùi về sau và suýt ngã bởi xung quanh cô đầy những vật cản.

Đúng, cô đã xem ảnh chụp. Cũng đã xem đoạn phim. Lúc này cô đang
đứng trong căn phòng nơi một bé gái 8 tuổi bị tước đi tuổi thơ của mình
mãi mãi. Daisy Dunn đã đứng giữa căn phòng, sợ hãi và cô đơn, run rẩy,
hoảng loạn.

Stacey cảm thấy mắt mình ướt nhòa. Khi có ánh sáng trở lại, cô lùi lại

hai bước, hạ thấp thân mình ngồi xuống.

Một bóng người xuất hiện bên trên cô. “Lần đầu phải không?” Trish kín

đáo hỏi.

Stacey gật đầu, cảm thấy không tin tưởng bản thân để có thể nói ra.
“Sẽ rất khó khăn đấy. Nhưng đừng bao giờ để mất sự kết nối đó. Nó sẽ

giúp cô nhiều trong công việc đó.”

“Cảm ơn cô.” Stacey đáp, nén hai dòng nước mắt chảy dài.
Trish chạm nhẹ lên vai cô. “Dù sao đi nữa, tôi cũng có một món quà

nhỏ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.