TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 2197

Đến khi cô mở mắt ra thì nước mắt đã lăn dài...

"Thực xin lỗi, Phí Dạ..." Có biết bao điều muốn nói nhưng cô chỉ có thể

nói một câu như vậy. Câu xin lỗi này bao hàm sự xin lỗi cùng nỗi bất đắc dĩ
của cô.

Mình không giết người ta thì người ta sẽ hại chết mình. Câu này có lẽ

khá đúng với Phí Dạ, để rồi lưu lại chỉ còn nỗi bi thương mà thôi.

Làn gió khẽ thổi qua khiến Mạch Khê có chút run rẩy.

Lôi Dận tiến lên, cởi áo ngoài choàng lên vai Mạch Khê, nâng cô dứng

dậy rồi thấp giọng nói: "Nổi gió rồi, cần phải về thôi."

Mạch Khê ngẩng đầu nhìn Lôi Dận, lẳng lặng nói, "Chẳng lẽ anh không

có gì muốn nói với Phí Dạ hay sao?"

Ánh mắt Lôi Dận lạnh đi, rời tầm nhìn về phía ngôi mộ rất lâu. Vẻ mặt

hắn thâm thúy đến nỗi người khác không thể hiểu nổi. Một lúc sau hắn mới
thản nhiên nói, "Có lẽ, chỉ có Phí Dạ mới biết cái chết của mình đáng giá
đến cỡ nào."

"Anh cho rằng đây là việc anh phải làm theo lý thường?" Mạch Khê

khiếp sợ nhìn hắn, ngữ khí với hắn có phần bất mãn cùng nghi ngờ.

Lôi Dận trầm mặc vài giây, lại nhìn Mạch Khê thì tỏ vẻ kiên định...

"Tóm lại, em yêu anh là tốt rồi. Vì em, anh tình nguyện xin lỗi bất cứ

người nào trong thiên hạ này."

"Anh..." Mạch Khê không biết nói gì cho phải, ngay sau đó ưu thương

mà lắc đầu, "Tôi không ngờ, anh lại ích kỷ như vậy." Nói xong, cô tự mình
ra khỏi nghĩa trang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.