khảnh run nhẹ, cánh tay gầy yếu ôm chặt lấy cơ thể. Nhìn bộ quần áo cũ nát
thì không khó để thấy được, cuộc sống của cô chẳng tốt đẹp gì.
Thậm chí, trên người cô bé còn rõ ràng có mấy vết thương cũ bầm tím.
Cô bé cắn chặt môi, bờ môi tái nhợt, nhưng cũng không mở miệng cầu
xin nửa lời.
"Con ranh chết tiệt kia, còn không nhận lỗi hả?"
Mụ đàn bà hung ác quát, nhìn bộ dáng quật cường của cô bé thì lại càng
thêm tức tối, vừa muốn vung tay lần thứ hai...
"Ôi dào, bà xã, bà đánh nó một trận như vậy, cũng coi như xong đi, nó
cũng biết lỗi rồi mà!"
Một gã đàn ông trung niên tiến lên phía trước, bắt lấy tay bà ta, lại thuận
đà nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, ngữ khí nghe thế nào đi chăng nữa vẫn thấy có
vẻ tùy tiện.
"Bảo bối, mau nói không dám nữa đi, nếu không ba làm sao giúp con
được?"
Gã đàn ông chuyển hướng sang phía cô bé, bàn tay mập mạp tham lam
vỗ nhẹ lên người cô bé, nhưng mà ý đồ thì đã quá rõ ràng.
"Ông làm gì đấy?"
Bà vợ nhìn thấy thế thì kéo gã đàn ông lại, "Ông ngay cả đứa trẻ con
nhỏ như vậy mà cũng không tha? Ông thật sự là tà tâm không để đâu cho
hết, không thuốc nào chưa nổi!"
"Bà xã, đâu có, đâu có, con bé là do chúng ta nhận nuôi, trên danh nghĩa
tôi cũng là ba con bé, sao có thể làm gì với nó chứ!" Gã đàn ông lập tức bày
ra vẻ mặt tội nghiệp.