Trong phòng họp, mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm
chằm Mạch Khê. Cô mất tự nhiên mà cười trừ, trong lòng cũng không
ngừng thầm oán trách mình như thế nào có thể sa đọa như vậy!
“Mạch Khê, em không sao chứ? Sắc mặt sao đỏ hồng vậy?” Apple
không nói hai lời liền đưa tay đặt lên trán cô, “A…không phải em đang
bệnh chứ?”
“Á, không có.” Mạch Khê vội vàng gạt tay cô ra. Nhớ đến loại sự tình
này, thân thể không nóng mới là lạ.
“Mạch Khê à, chúng tôi vừa thảo luận tìm phong cách cho cô. Mọi
người đều cho rằng cô thích hợp với một phong cách thanh tân, tươi mới.
Đúng rồi, Mạch Khê cô có thể múa không?” Ron hỏi.
Mạch Khê gật đầu, “Trước đây có học qua!”
“Vậy là tốt rồi, Mạch Khê cứ giao cho hai vị Đàm sư phụ đi!” Ron nói.
“Không thành vấn đề, nhưng mà hôm nay hình như Mạch Khê không
được khỏe, bộ dáng từ lúc vào cửa đến giờ cứ thất tha thất thểu.” Tiếng một
người đàn ông vang lên, còn mang theo ý châm chọc.
Mạch Khê sửng sốt, quay đầu về phía phát ra tiếng nói.
Thế này mới phát hiện, thì ra người đại diện vì cô mà sắp xếp một thầy
dạy vũ đạo rất trẻ trung. Ánh mắt anh ta phiếm gợi tia xấu xa, đàn ông kiểu
này khẳng định là lằng nhằng với rất nhiều phụ nữ. Nhưng mà diện mạo
anh ta quả thực rất giống với nhạc sĩ Đàm Trử Quân.
Bắt gặp ánh mắt Mạch Khê dừng trên người mình, anh ta cười cười nói:
“Hello, anh là Đàm Trử Bách, anh với nhạc sĩ Đàm Trử Quân tên gọi chỉ
khác có một chữ, không nghi ngờ gì nữa, bọn anh là hai anh em.”