Bác sĩ thở dài: “Lần này xem như Nhiếp tiên sinh mệnh lớn. Loại đạn
dược này bắn vào người rất nguy hiểm vì lực sát thương cực kì lớn. May
mắn là Nhiếp tiên sinh không sao. Cũng không biết đối phương rốt cục là
lọai người nào lại có thể dùng được loại đạn ghê gớm này.”
Mạch Khê trầm mặc không nói, ánh mắt dần dần nguội lạnh.
“Tiểu thư Mạch Khê phải bảo trọng thân thể. Nhiếp tiên sinh ngày mai
sẽ tỉnh lại, à, đúng rồi… hiện tại bên ngoài bệnh viện chật ních phóng viên,
chắc là nghe được tin đồn nên chạy tới.”
“Bác sĩ, làm phiền mọi người rồi.” Mạch Khê thản nhiên nói.
Vị bác sĩ gật đầu rồi rời đi.
Hành lang lại trở về vẻ yên tĩnh.
Sắc mặt Mạch Khê càng thêm bình tĩnh tựa như mặt biển không chút
gợn sóng nhưng lại ẩn chứa nỗi thống khổ khôn cùng.
Đúng vậy! Sự tình hôm nay còn có ai có thể tàn nhẫn sử dụng loại đạn
chết người như vậy!
Nghĩ đến đây, Mạch Khê đột nhiên quay đầu nhìn Nhiếp Thiên Luật rồi
lẳng lặng rời đi.
-________________
Bóng đêm bao trùm lên tòa nhà Lôi thị. Dù đó chỉ là một công trình
kiến trúc thôi nhưng lại có nét phá cách, sắc bén. Chỉnh thể toàn bộ toà nhà
được thiết kế lắp thủy tinh công nghiệp, lộ ra vẻ cường ngạnh, dưới ánh
trăng lại càng thêm phần long lanh, nguy nga. Bên trong tòa nhà tràn ngập
vẻ âm trầm, u lạnh bởi sắc đen của đá thạch anh.