“Là tôi!”
Nữ bác sĩ bị thân hình cao lớn hơn cả một cái đầu của hắn làm cho
hoảng sợ, nhất là toàn thân Lôi Dận cao thấp đều tản ra hơi thở lạnh lẽo,
khiến cho người khác có một loại áp lực. Nhưng cũng rất hiển nhiên, diện
mạo anh tuấn của hắn khi đến đây đều thu hút một số ánh mắt mê muội.
“Mấy cô còn trong này thất thần làm cái gì? Còn không đưa bệnh nhân
đi?”
Nữ bác sĩ bất mãn quát nhẹ mấy y tá. Mấy cô gái sợ tới mức thè lưỡi,
định đẩy giường đi…
“Ba..."
Bàn tay lớn của Lôi Dận đè mạnh lại chiếc giường, con ngươi xanh lục
lướt qua hai mắt nhắm chặt của Mạch Khê, đáy mắt hắn chợt trầm xuống
một chút. Hắn lại nhìn về nữ bác sĩ kia, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo...
“Muốn đưa cô ấy đi đâu?”
Lực tay mạnh mẽ của hắn làm vài y tá muốn đẩy cũng phải dừng lại, bất
lực nhìn về phía bác sĩ cầu cứu.
Nữ bác sĩ thấy thế, lạnh giọng nói, “Nếu anh hy vọng cô ấy có việc gì
thì cứ việc để tay ở đó mà giữ lại!”
Lôi Dận nao nao, bàn tay lớn theo bản năng buông ra…
Nhóm y tá cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng càng thêm kính
trọng vị bác sĩ này. Người đàn ông kia tuy đẹp đến kỳ lạ, dáng người cao
lớn giống như thần đế khiến tâm hồn người khác phải rung động, nhưng
mà, toàn thân hắn tỏa ra khí thế thực sự khiến người ta sợ hãi. Dường như
hắn là trời sinh cho khí thế vương giả, lại cùng con ngươi băng lạnh đến