đắc dĩ nói: "Xin lỗi, vị tiểu thư này, lúc trước tôi xảy ra tai nạn xe mất trí
nhớ, quả thực nghe không hiểu cô đang nói gì?"
"Mất trí nhớ?" Cô gái dừng một chút. "Cô tưởng tôi sẽ tin sao?"
Tô Giản thành khẩn nói: "Là thật, tôi không biết cô là ai, cũng không
biết Thừa Hòa trong miệng cô là ai, huống hồ hiện tại tôi đã kết hôn, chồng
của tôi cũng đang ở đây."
Cô gái nửa tin nửa ngờ: "Cô đang nói, cậu ba nhà họ An là chồng của
cô?"
"Đúng." Tô Giản nói. "Hơn nữa tôi và chồng rất yêu nhau."
Vẻ mặt cô gái hơi hòa hoãn một chút, hừ một tiếng: "Vậy là tốt nhất."
Nhìn bóng lưng rời đi của cô gái, Tô Giản thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trơ về trong đám người, Tô Giản nhìn thấy Kỷ Nghiên. Nếu là ngày
xưa, Tô Giản còn có hứng thú tiếp xúc một chút, nhưng kể từ sao khi nhìn
thấy Kỷ Nghiên ôm An Dĩ Trạch, Tô Giản liền cảm thấy có chút lúng túng,
người trước với người hiện tại có gì để nói, nghe tại sao có chút
囧...
Ngược lại Kỷ Nghiên lại chào hỏi anh trước: "Cô Tô."
Tô Giản cũng chỉ đành đi qua. Tô Giản nhìn dáng người đoan trang
tao nhã của cô, nở nụ cười dịu dàng, cả người cao quý xinh đẹp, nhưng ánh
mắt nhìn anh vô cùng thân thiết, không khỏi nhớ lại chuyện đêm khỏi, sợ
rằng cô đã không nhớ được gì.
Nói chuyện đơn giản vài câu, Kỷ Nghiên đột nhiên nói: "Cô Tô, cô và
Tiểu Trạch quả thật xứng đôi."
Giọng nói của cô có chút mất mát, vẻ mặt buồn bã nhưng cũng có chút
chân thành. Tô Giản sững sờ, liền nghe Kỷ Nghiên nói tiếp: "Tiểu Trạch