“Oa, đây là tiết tấu người chơi tự do muốn mạnh mẽ lên nha!”
“Dạ Phong xứng đáng làm thần tượng của tôi, công hội thì sao, rốt cuộc
vẫn phải chịu thua.”
Diễn đàn khu vực thành Bạch Hà nháy mắt nổ tung, thật giống như một
hòn đá nhỏ ném vào mặt ao phẳng lặng, khiến từng gợn nước khuếch tán ra
ngoài, ai ai cũng đều bắt đầu phát biểu ý kiến của mình, nhất là người chơi
tự do.
Người chơi thuộc công hội và người chơi tự do dù ở trong trò chơi thực
tế ảo nào đều cũng có mâu thuẫn với nhau, bất quá cũng phải chịu thôi, dù
sao muốn vượt qua người khác thì nhất định phải có nhiều tài nguyên hơn,
công hội tự nhiên muốn chiếm lĩnh những tài nguyên này, mà người chơi tự
do không có thực lực bằng công hội nên chỉ có thể cam chịu nhường nhịn,
vì thế mới có mâu thuẫn.
Bây giờ Thạch Phong làm một người chơi tự do lại có thể khiến một
công hội lớn nhận thua, nó hoàn toàn khơi dậy sự cộng hưởng cửa rất nhiều
người chơi tự do.
Bất quá đối với liên minh nhỏ muốn thảo phạt Thạch Phong mà nói, đây
chính là một quả lựu đạn, tràn ngập mùi nguy hiểm.
Ngay từ đầu Phong Vân Vô Huỷ cầm đầu liên minh muốn tiêu diệt
Thạch Phong thế mà rời khỏi, đã vậy còn không nói câu nào. Rốt cuộc sức
mạnh kiểu gì mới để Phong Vân Vô Huỷ làm như thế, điều này làm cho các
công hội khác trong liên minh đều căng thẳng cả lên.
“Anh Trương, chúng ta làm sao bây giờ?” Viêm Hổ nhỏ giọng hỏi.
Bởi vì cử động doạ người của Phong Vân Vô Huỷ, mà các công hội
trong liên minh đều cảm thấy bất an.