“Anh Phong, chẳng lẽ là cùng vào phó bản với nữ thần Băng Tuyết sao?”
Hắc Tử nghĩ tới điều gì, kích động nói.
“Ừm, các cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt đã, sau khi vào phó bản sẽ phải căng
thẳng thần kinh.” Thạch Phong gật đầu một cái, liền cúp máy cuộc gọi.
Nhưng mà Hắc Tử lại thiếu chút nữa phấn khích nhảy cẫng lên, vốn
tưởng rằng Thạch Phong sẽ không dẫn bọn hắn cùng đi, dù sao kỹ thuật
bọn họ không tốt, đi cũng sẽ làm làm trò cười cho người ta mà thôi, nếu
Thạch Phong đã không chê bọn họ, bọn họ lại còn nói gì hơn nữa.
Điều này khiến Hắc Tử có chút mong đợi, may mắn cùng vào phó bản
với nữ thần Băng Tuyết, coi như là mất mặt thì thế nào, đối người ngoài mà
nói ra cũng là vinh dự đó, nói như thế nào bọn họ cũng là cùng tổ đội của
nữ thần Băng Tuyết, người chơi cùng xuống phó bản.
Phế tích cát trắng, tiểu trấn Thạch Chuỳ.
Trấn trưởng Hắc Tu thấy Thạch Phong đi đến, rất hoan nghênh ra đón.
“Người anh em, Dạ Phong cậu đã tới, lần trước đó cậu bán cho tôi nước
trái cây lạnh thật ngon quá, để cho tất cả mọi người trong tiểu trấn chúng
tôi si mê hết, hiện tại nếu mỗi ngày uống một ly, thì ngủ không yên giấc nổi
luôn.” Hắc Tu nói đùa.
“Trấn trưởng Hắc Tu tôn kính, đây là Trái Tim Thanh Thản mà ông
muốn sao?” Thạch Phong cười cười, cầm ra Trái Tim Thanh Thản mà hỏi.
Hắc Tu chứng kiến quả cầu kim loại màu xám tro xong, lập tức trợn mắt
há hốc mồm.
Cái hình dáng này, cái màu sắc này, cả cảm nhận này nữa, hoàn toàn
giống như đúc với Trái Tim Thanh Thản trong truyền thuyết.