Mồ hôi chảy dọc xương sống, và cô phải đấu tranh để giữ tập trung.
Tiếng nói trong đầu cô chưa một lần quay lại - những tiếng nói từng khiến
cô rơi xuống bờ vực, làm máu nóng bốc lên đầu và hoàn toàn mất tự chủ.
“Anh có thể thuật lại với tôi, về điều gì đã xảy ra từ lúc tám rưỡi đến
mười giờ ngày hôm qua không?”
“Tôi đang về nhà từ một cuộc hội thảo mà tôi đã tham dự từ tối hôm
trước. Sau hội thảo có một bữa tối và tôi đã ở lại cả đêm ở Maidstone, khi
đó tôi sắp sửa trở lại Oxfordshire. Tôi định làm việc ở nhà trong thời gian
còn lại của ngày.”
“Anh làm việc ở đâu?”
Tillman nhìn cô, mắt hắn giật nhanh, nhưng rất có chủ ý, nhìn xuống
ngực cô trước khi trả lời. Kelly cảm thấy, hơn là nhìn thấy, Nick nghiêng
người về phía trước trên chiếc ghế của mình. Kelly ước rằng Nick đừng
nói. Cô không muốn cho Tillman cảm giác hài lòng vì biết rằng thậm chí
đến cô cũng nhận ra điểm rơi của ánh nhìn từ hắn.
“Trong thành phố. Tôi là quản lý tài sản cho Tập đoàn Đầu tư Thương
mại NCJ.”
Kelly đã không ngạc nhiên khi thanh tra Nick nói với cô rằng anh sẽ
ngồi cùng trong cuộc thẩm vấn. Cô đã xin anh cho phép cô thẩm vấn
Tillman, nhắc nhở anh rằng mình đã làm việc chăm chỉ như thế nào trong
vụ án này, cũng như bày tỏ mong muốn ở lại đội cho tới khi giải quyết
xong vụ việc.
Mãi anh mới trả lời.
“Được rồi. Nhưng tôi cũng sẽ ở đó.” Kelly gật đầu.
“Chị quá thiếu kinh nghiệm để một mình dẫn dắt vụ này, và sẽ có vài
kẻ tọc mạch trong văn phòng không thỏa mãn với điều này.”
Giữa họ còn có một lý do khác nữa không được nói ra. Anh không tin
rằng Kelly giữ được tự chủ. Làm sao mà cô có thể trách anh ấy được? Cô
còn chẳng tin vào chính bản thân mình nữa.
Cô đã bị đình chỉ ngay lập tức, và phải đối diện với mối đe dọa của thủ
tục tố tụng hình sự cùng kỷ luật nội bộ. “Cô đã nghĩ cái quái gì vậy?”
Diggers đã nói khi Kelly được lôi ra khỏi phòng giam, áo cô rách toạc, một