TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 267

Cười một tiếng châm biếm, tất cả chẳng qua đều là do bà gieo gió gặt

bão.

“Tiểu Quý, mẹ không phải không cần con.” Mở lời chua chát, Lưu

Cẩm Trúc rưng rưng nhìn Tiêu Quý, giờ phút này bà có thể nhấn mạnh
những lời này lần nữa.

Tiêu Quý vẫn cúi đầu như cũ, không thấy rõ vẻ mặt.

“Tiểu Quý…mẹ không mong mỏi xa vời con có thể lập tức tha thứ cho

mẹ, cũng không xin con có thể hiểu được năm đó mẹ đã hết cách. Nhưng
mà mẹ thật sự không muốn tổn thương con, cho dù là một chút. Ngày hôm
qua mẹ nhận được tin nhắn của Mạnh Nhụy, con bé nói muốn mẹ đưa vài
bộ đồ qua đó, mẹ không nghĩ nhiều nên đi ngay, không ngờ con làm thêm ở
đấy, càng không ngờ nó sẽ nói ra những lời như vậy… Mẹ không phải cố ý
đâu.” Lưu Cẩm Trúc thấp giọng nghẹn ngào, nhìn Tiêu Quý không hề chớp
mắt, hận không thể móc trái tim mình ra cho cô xem.

“Trên đời này không có người mẹ nào không thương con mình, mẹ

cũng thế, năm đó lúc sinh con ra, mẹ rất vui sướng tự hào, khi đó mẹ nói
với chính mình, đây là bảo bối của mẹ, là bảo bối mẹ muốn dùng cả đời che
chở. Mẹ thật sự yêu con, mấy năm nay không ở bên cạnh con, lúc nào mẹ
cũng nhớ đến con, nghĩ xem con có gầy không, có cao không, có giống như
những cô gái khác nhận được thư tình không, thậm chí nếu có đứa nam
sinh hư hỏng nào làm phiền con thì con phải làm sao. Mẹ muốn gọi điện
thoại cho con, nhưng mẹ không dám, mẹ sợ con lại nói với mẹ con đã
không còn mẹ từ lâu, đối với một người mẹ mà nói, nghe được máu mủ
ruột thịt của mình nói ra những lời này, lồng ngực còn đau đớn hơn bị dao
cắt…”

Nhớ lại năm đó Tiêu Quý còn nhỏ khóc lóc nói với bà, cô đã không

còn mẹ từ lâu, Lưu Cẩm Trúc đau lòng đến mức không thể kiềm chế, chỉ
cần nhớ đến những chữ đó, chính là một lưỡi dao sắc bén. Nước mắt nhỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.