TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 209

nhíu lại, chút sức lực cuối cùng bị rút kiệt trong chớp mắt, cả người
nhẹ nhàng gục xuống.

Trong khoảnh khắc ngã gục ấy, Thời Diểu Diểu dồn hết sực lực

nhìn ra phía sau, chỉ thấy Tý Ngọ đang trợn tròn mắt lên nhìn cô,
Phùng Vạn Xuân đã được đặt nằm xuống đất. Sau đó, Thời Diểu Diểu
chầm chậm khép mắt lại, bên tau loáng thoáng nghe tiếng bước chân,
tiếng bước chân mạnh mẽ vững chãi, khiến Thời Diểu Diểu nghĩ đến
một người mà cô vẫn hằng nhung nhớ...

Cách Bắc Bình mấy chục cây số, Phan Tuấn bỗng cảm thấy tim

mình run lên, liền dừng chân lại. Âu Dương Yến Vân nghi hoặc nhìn
anh hỏi: “Anh Phan Tuấn, sao vậy?”

Phan Tuấn hơi chau mày, đáp: “Không có gì, chúng ta mau đi,

xem xảy ra chuyện gì.”

Hai người nhanh chóng chạy xuống núi, hai con ngựa bị buộc ở

ven đường, tiếng bước chân càng lúc càng gần, đúng lúc này, có một
bóng người chạy vụt ra từ mé bên con đường nhỏ, nhìn vóc dáng
dường như là một cô gái còn trẻ. Cô gái chạy thục mạng, chốc chốc
ngoảnh đầu lại ngó nghiêng, vì đường núi gập ghềnh chứ không bằng
phẳng, nên bước chạy của cô cũng loạng choạng vấp váp.

“Anh Phan Tuấn, hình như là một cô gái!” Âu Dương Yến Vân

khẽ nói bên tai Phan Tuấn.

“Ừm.” Phan Tuấn thấp giọng ậm ừ một tiếng trong cuống họng,

cô gái kia dường như cũng đã phát hiện ra Phan Tuấn và Âu Dương
Yến Vân, vội vàng vẫy tay nhưng không thốt nổi nên lời, có lẽ vì chạy
vội quá.

Đúng lúc này, sau lưng cô gái xuất hiện thêm mấy bóng đàn ông,

đại khái chừng bốn năm tên, kẻ thì cầm súng trên tay, người thì đeo
súng sau lưng, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Đứng lại, cô nương
kia...”

“Người Nhật?” Âu Dương Yến Vân sớm đã căm ghét đám người

này đến xương tuỷ, chỉ hận không thể lóc xương xẻ thịt đối phương,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.