vô bài giảng của cô giáo. Đứa nào cũng cảm thấy đây là một hành động xúc phạm nặng nề
đến danh dự của đội bóng, một món nợ không thể nào bỏ qua.
Tới giờ ra chơi, tụi nó không ùa ra sân như thường lệ mà ngồi tập trung một chỗ trong lớp,
thi nhau lên án tụi du côn "Sư Tử".
- Đúng là một lũ hèn! Đá không lại người ta bèn giở trò mất dạy! - Dương tức tối.
Thằng Tân mặt đỏ nhừ:
- Bốn đứa đánh một, đúng là bọn tồi!
Cả thằng Quân là đứa yếu nhất trong đám cũng thu nắm đấm, tuyên bố:
- Phải cho tụi nó biết thế nào là mũi tên vàng!
Tân gật đầu:
- Phải chơi cho tới cùng! Phải cho tụi nó biết bọn mình không phải chỉ biết có đá bóng!
- Đúng! - Tình kêu lên - Nếu mình im vụ này, tụi nó sẽ được thể coi thường mình cho coi!
Không khí đầy vẻ sôi nổi, khích động như một đoàn quân sắp lên đường dẹp giặc. Thằng
Hoàng, tức nạn nhân, là đứa duy nhất không có ý kiến gì nhưng khi tụi bạn hỏi "Mày dám
chơi không?", nó đồng ý liền.
Tới trưa, lúc ra về, Thịnh cảm thấy bầu máu nóng của mình có nguội đi đôi chút, nó đi sát
thằng Quân, nói khẽ:
- Tao thấy tụi nó bự con quá mày ơi!
Quân thật thà xác nhận:
- Chớ sao! Tụi nó bự gấp đôi tụi mình lận.
Thịnh lo âu hỏi:
- Vậy mình đánh làm sao lại?
Quân hoa tay:
- Không lại cũng đánh! Không lẽ để tụi nó cỡi lên cổ mình!