TRƯỜNG HẬN CA - Trang 331

dân ấy phần lớn được xây lại bằng xi-măng, điều này khiến cho bộ mặt của
nó càng lộn xộn, hẻm càng chật hơn, người đi lại cũng khó khăn. Không thể
ngờ được cảnh phồn hoa của đường Hoài Hải lại có thể đứng chân một cuộc
sống như thế.

Phố Thành Đô gập ghềnh dằng dặc, ở quãng giữa hai phố Hoài Hải và
Trường Lạc, bên đường có một ô cửa nhỏ, tuy mở thường xuyên, nhưng ít
người chú ý. Thứ nhất, bởi nó nhỏ; thứ hai, trong nhà tối om. Nếu như đứng
ở cửa một lát, thì có thể ngửi thấy mùi lạ. Rõ ràng đó là mùi thuốc tẩy da,
không hiểu vì sao lại thế, thật ra đó là mùi vi khuẩn bệnh lao. Bên trong cửa
tối om, phía sau nhà không có cửa sổ, một chút ánh sáng lọt qua cửa sổ phía
trước được che bằng một mảnh vải hoa đã bạc màu. Nếu bật đèn có thể
trông thấy nhà chật chội không thể nào chật hơn, giày cũ hoặc các bộ phận
của giày chất thành đống. Ngồi giữa nhà là một người thợ giày, đó là bố của
Vĩnh Hồng. Ngay cửa ra vào là một cầu thang vừa hẹp vừa dựng đứng,
không có tay vịn, đi thẳng lên gác hai. Nói là gác hai nhưng thực ra đó chỉ
là một ngăn gác xép, chỉ ở giữa nhà mới đứng thẳng lên được. Trên gác xép
là hai người ốm đang nằm, một người là mẹ Vĩnh Hồng, một người nữa là
chị Vĩnh Hồng. Cả hai đều bị lao phổi. Nếu Vĩnh Hồng đi khám, biết đâu
cũng là một người bị bệnh lao. Da Vĩnh Hồng trắng đến kỳ lạ, tưởng như
trong suốt, chừng hai, ba giờ chiều trở nên hồng hào, chẳng khác nào hoa
đào. Bởi từ nhỏ thiếu ăn, phải bóp mồm bóp miệng nên bây giờ Vĩnh Hồng
rất biếng ăn, mỗi bữa chỉ ăn như mèo, lại rất sợ thịt cá. Áo quần mặc trên
người đều do Hồng tự kiếm được: gỡ sợi thuê, nhận đưa trẻ đến trường,
kèm trẻ học cho đến khi bố mẹ của chúng về. Vĩnh Hồng không thiếu tiền,
nhưng tuyệt nhiên không mua một thứ gì cho mình ăn. Lần đầu tiên Vi Vi
đưa Vĩnh Hồng về nhà, Kỳ Dao thấy ngay bệnh tình của cô ta. Kỳ Dao
không cho con chơi với Vĩnh Hồng để tránh lây bệnh. Nhưng Vi Vi đâu có
nghe mẹ, mẹ nói như nước đổ đầu vịt. Với lại, Hồng rất đẹp, vi khuẩn bệnh
lao làm tăng thêm vẻ quý phái cho Hồng, che khuất dấu ấn thô thiển do
cuộc sống thiếu thốn để lại. Vĩnh Hồng cũng làm nàng động lòng trắc ẩn,
nghĩ đến câu nói “hồng nhan bạc mệnh” của người xưa. Kỳ Dao rất có cảm
tình với cách ăn mặc của Vĩnh Hồng, cũng là mốt, nhưng ở Vi Vi ai bảo sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.