Chương 17
Đến nhanh
Anh quyết định không nhất thiết phải tranh luận với ông ta nữa, anh
nói lời tạm biệt. Ông bác sĩ dường như rất kích động, hai tay nắm lấy
Weldon hồi lâu:
- Tôi rất giận ông đấy Weldon à! Có thể anh bạn cho tôi là độc đoán.
Vâng, có thể tôi sai lầm. Nhưng tôi chỉ làm theo lương tâm và kinh nghiệm
nghề nghiệp.
- Vâng! Tôi cũng tin vào lương tâm của ông. - Giọng anh ta từ tốn.
Dường như ông ta nhẹ nhõm hơn và đi ra với những bước nhanh lảo
đảo.
Tiễn ông bác sĩ xong, Weldon đi vòng phía ngoài ngôi nhà. Thật quá
khó khăn để moi ra những kẻ lén lút nấp đâu đó. Không ai có thể canh gác
nơi này cho dù có hàng trăm con mắt, đảo qua đảo lại từng giây từng phút.
Anh ta cẩn thận bước tiếp qua màn đêm dày đến khoảng cuối sân
trong. Những tia sáng mỏng manh của vầng trăng xuyên qua đám mây
huyền dịu, mơ hồ. Rồi anh ta trở lại ngôi nhà bước nhẹ qua cầu thang, lên
phòng.
Đã 3 giờ sáng, thời gian còn lại của đêm ấy, anh ngồi trong phòng đọc
sách. Đột nhiên hình ảnh của Francesca Laguarda hiện về trong tâm trí. Cô
ta đang sống giữa súng đạn, ngoài vòng pháp luật, nguy hiểm đang rình rập
cô ta. Hơn lúc nào hết bây giờ anh rất muốn gặp lại cô ta.
Rồi anh ta nghĩ đến ngôi nhà này và cái chết của ông tướng. Phải có
cách nào đó để tìm ra sự thật. Có thể khai quật xác ông ta được không? Anh
ta từng nghe kể, chất độc vẫn tồn tại trong thi thể con người đến mười năm.
Giả sử anh ta thuyết phục được ông bác sĩ, câu chuyện này không thể cho
Hellen nghe được.
Cuối cùng, anh ta quyết định thực hiện bước thứ nhất, còn bước tiếp
theo gài bẫy tên ma mãnh núp lén đâu đây.
Vào lúc đó, trời bắt đầu sáng. Tiến đến bên cửa sổ, anh chàng kéo tấm
sáo lên con sông Rio Negro đang biến thành dải lụa đỏ ngập tràn ánh nắng.