Chương 22
Tiếng sập cửa mạnh
Vẻ nhẫn tâm thoáng hiện trên nét mặt Weldon, nhưng anh ta khá hài
lòng. Có lẽ ả sợ điều này. Đưa tay đẩy Francesca về phía trước một chút,
thật kỳ lạ, mọi vẻ ngang ngạnh bướng bỉnh trước đây đều biến mất. Ả rùng
mình rồi sụp người trên hai đầu gối, bắt đầu thút thít.
Có thể đây là một điều độc ác, anh chàng chợt nghĩ, nhưng không thể
tha thứ được. Trước mắt anh chàng, hiện ra hình ảnh của cô gái xanh xao,
tuyệt vọng nằm trên giường bệnh, nụ cười đôn hậu dù tử thần đang chờ
trước cổng nhà. Ánh sáng từ cây đèn trong tay Weldon chiếu vào gương
mặt Francesca. Nét mặt xanh xao, căng thẳng vì sợ và đau khổ, vô vọng tột
cùng hướng về anh ta.
- Francesca, - Anh ta nói giọng quả quyết - chẳng có gì phải sợ. Đứng
dậy đi!
Anh chàng đưa tay đỡ lấy ả, ả nhúc nhích một chút, rồi lại sụp xuống,
bắt đầu nức nở.
- Lew, - Ả thì thầm - tôi hiểu anh. Tôi biết anh công bằng và chính
trực. Hãy công bằng và chính trực bây giờ đi. Cho dù anh nghĩ gì, tôi xin
thề, anh làm điều này không tốt đâu. Không tốt với cả Hellen nhưng nó sẽ
giết tôi khác nào súng đạn hay độc dược.
- Nó sẽ giết cô? - Weldon ngạc nhiên - Cô sẽ bị giết như thế nào?
Hellen là rắn độc à?
Ả không trả lời. Anh chàng lắc nhẹ vai ả, vẻ bồn chồn.
- Chúa hãy giúp con! - Ả vừa thốt ra vừa thút thít còn nhiều hơn nữa.
- Này, này! - Giọng Weldon bực bội - Tôi chẳng thích điều này nhưng
tôi phải giải quyết cho xong. Hãy đứng dậy rồi đi tiếp chứ. Nếu không, tôi
sẽ mang cô đi.
Đưa tay đỡ ả lần nữa, anh chàng mang ả nhanh về phía ngôi nhà, băng
qua phòng khách.
Vừa kịp lúc đó, bà Maggie bước ra tay ôm đầy quần áo dơ. Khi nhìn
thấy Weldon và Francesca, vẻ ngạc nhiên làm đống quần áo rơi vãi trên
sàn.