nhiều tác giả
Truyện Cổ Phật Giáo
VUI TRONG ĐAU KHỔ
Tác giả: Hồng mai
Một hôm, Ðức Phật cùng đệ tử vào thuyết pháp trong thành La Duyệt Kỳ,
lúc ra về gặp chành thanh niên đang lùa một bầy bò vừa ăn no, chúng nhảy
vọt vào húc nhau. Thấy vậy, Ðức Phật nói mấy bài tụng sau đây:
"Người đi chăn đưa roi chăn, lùa bầy bò; Cũng như thế già chết chăn nuôi
và lùa kéo sinh mạng đi mà nào ai có biết!
Xưa nay, hàng trăm hàng ngàn người chứ không phải một, chứa chất của
cải cho lắm, cung dưỡng thân thể cho nhiều, nhưng rồi không ai khỏi điêu
tàn chết chóc.
Sống nghĩa là ngày đêm sinh mạng bị công kích, bị tước dần, cho nên sự
sống bị tiêu mòn đi in như bờ đất bị nước soi lở".
Lúc về Tịnh xá, tôn giả A Nan bạch Phật:
- Bạch Thế Tôn! Vừa rồi trên đường về Ðức Phật có nói ba bài tụng nhưng
chúng con không hiểu hết ý nghĩa, xin Thế Tôn từ bi chỉ giáo cho.
- A Nan! Trên đường về vừa rồi ông có thấy người lùa bầy bò không?
- Bạch có.
- Người ấy là người thợ thịt. Bò của anh ta có đến ba ngàn con, cứ ngày lùa
ra ngoài thành tìm nơi cỏ tốt cho ăn rồi lựa con nào to béo thì làm thịt để
bán. Giết hơn một nữa rồi mà bầy bò ấy không con nào biết số phận của
mình ra sao cả. Chúng vẫn thản nhiên vui vẻ, húc nhau, nhảy vọt, kêu rống,
ăn chơi... Ta cảm thương chúng nó nên mới nói mấy bài tụng vừa rồi.
Nhưng A Nan nầy! Có phải riêng chỉ người chăn bò và bầy bò ấy mới như
thế đâu, nhân loại cũng có lắm người vùi mình trong hoàn cảnh tương tợ
như thế. Họ chấp trước "Bản Ngã", không biết bản ngã chỉ là sự chuyển
biến liên tiếp, vì thế, họ tham lam dục lạc cung dưỡng thân xác, rồi sung
sướng khoái chí họ sát hại lẫn nhau, húc chết sự sống của nhau mà không
biết là mình đang húc nhau với cái chết! Trong khi đó, bên cạnh sự sống,
vô thường chết chóc lanh lẹ tiến đến, thế mà họ vẫn ngang nhiên không hay